Tây Ngạn Du nhìn đồ ăn trên bàn, rồi hiếm khi cẩn thận nhớ lại cốt truyện lần nữa, nhưng lại không phát hiện ra ai giống cái vị đang ngồi trước mắt này.
Hơn nữa, vị này tuy rằng cười, nhưng mang lại cho cậu một cảm giác nguy hiểm cùng bất an.
Cậu ngáp một cái, cơn buồn ngủ đánh úp.
Thôi, trước mắt cứ giả vờ như không nhìn thấy đi.
Cậu cọ cọ gối đầu, nhắm hai mắt ngủ.
Dưới ánh trăng, phất trần trong tay Vân Lâm Quân không biết từ khi nào đã biến thành quạt xếp mạ vàng.
Tay trái hắn đặt lên bàn lười nhác chống cằm, tay phải phe phẩy cái quạt, hơi nghiêng nghiêng đầu, rất có hứng thú đánh giá Tây Ngạn Du, sau đó, hắn bấm tay tính toán, khoé môi khẽ nhếch.
"Số mệnh nhiều chông gai, hại nước hại dân?"
"Thú vị."
Giống như là phát hiện ra có trò hay để xem, đôi mắt yêu dị màu tím sung sướng mà hơi nheo lại.
Trên giường, lông mi của Tây Ngạn Du nhẹ nhàng run rẩy.
Giọng nói này......
Có trăm triệu điểm phê phê.
Tây Ngạn Du nhịn xuống xúc động muốn xoa xoa lỗ tai, lại mở to mắt, nhìn đồ ăn cách đó không xa, một chút cũng không muốn ăn, lực chú ý không tự giác chuyển qua vị tiên nhân kia, yên lặng phát ngốc.
Vốn dĩ cậu cảm thấy có chút nóng, nhưng nhìn tiên nhân băng cơ ngọc cốt trước mắt, tự nhiên cảm giác mát lạnh tràn trề, thoải mái hơn nhiều.
Tây Ngạn Du chậm rãi nhắm mắt lại, môi hơi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-quoc-su-cung-benh-my-nhan-tieu-ca-man/3477387/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.