Hoàng đế chạy trở về hoàng cung ngay trong đêm.
Sáng sớm Long Tường điện một mảnh yên tĩnh, hai hàng đại thần quỳ trên đất không dám hé răng nói một câu.
Người của Tần Mặc Uyên trong triều không ngừng dâng lên tấu chương buộc tội thái tử, tham ô, giết người, bao che tham ô nhận hối lộ, che giấu thuộc hạ lộng quyền giết người, còn không cho người ta kêu oan.
Tần Nghiêm lật tấu chương gân xanh trên trán không ngừng nhảy lên, sắc mặt âm trầm.
" Thái tử!! ngươi nói xem đây đều là chút thứ gì!! "
Tần Nghiêm từ trên ghế đứng dậy quăng mạnh tấu chương trong tay vào đầu Tần Lâm đang quỳ giữa điện.
Tần Lâm nhìn thấy nội dung bên trong tấu chương sắc mặt càng lúc càng xanh mét.
" Phụ hoàng...phụ hoàng đây là....có người hãm hại ta....chắc chắn là có người muốn hại ta....phụ hoàng...."
" Hãm hại? hahaha....tất cả những chứng cứ buộc tội ngươi bọn họ đều đưa lên cho trẫm hơn nữa người làm chứng đều đang ở bên ngoài!! hãm hại, ai có thể hại được ngươi!! "
" Đúng là thái tử tốt của trẫm, vừa lên thái tử vị một năm ngươi liền tham ô bạc cứu trợ lũ lụt, một năm rưỡi liền trợ giúp thuộc hạ giết người cường đoạt dân nữ, dùng quyền thế không cho bọn họ báo án, hai năm liền bao che thuộc hạ cùng ngươi tham ô hối lộ, đúng là rất tốt, rất tốt! "
" Phụ hoàng!!...."
" Người đâu! đem Tần Lâm tước bỏ thái tử chi vị biếm vì thứ dân đày ra biên cảnh,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-quay-ve-gia-ngoc-vuong-gia-tieu-kieu-the/3504147/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.