Cái gì đếnthì sẽ đến, người nên đối mặt thì dù có như thế nào cũng trốn không thoát. TôNhan trong hai tuần qua thực sự rất lo lắng, mỗi ngày đều cắn móng tay nhìnlịch, liền ngóng trông có hay không kỳ tích xuất hiện làm cho thời gian dừnglại. Đáng tiếc loại kỳ tích này nọ vĩnh viễn sẽ chỉ xuất hiện ở trong ảo tưởngcủa người nào đó, ngày cứ dựa theo nguyên tắc mà đi qua. Con người càng mong chờthời gian chậm lại một chút hoặc muốn thời gian dừng lại thì lại càng cảm thấythời gian đi qua quá nhanh, trong khi Tô Nhan đang tâm hoảng ý loạn thì đã trôiqua hai tuần.
“Tớ muốn chết, tớ muốn chết. Sở Sở, cậu tới đem tớ đi đi.” Cảngười Tô Nhan nằm ở trên giường, ngày mai cô sẽ phải đi gặp cha mẹ chồng nênđang kêu gào với Lăng Sở Sở ở đầu kia điện thoại mong được giúp đỡ, hy vọng đốiphương có thể lao tới pháp trường giải cứu kẻ tử tù đáng thươngnày.
“Không phải là gặp cha mẹ chồng thôi sao? Có cái gì mà muốn chếtchứ? Tô Nhan, tớ nói cho cậu biết, trăm ngàn lần biểu hiện cho tốt vào đừng đểtớ đây mất mặt.” Một bên cắn hạt dưa, kiểu chân bắt chéo, Lăng Sở Sở tiếp tụccông việc giáo dục của mình.
“Huhu, tớ không cần gặp.” Tô Nhan ở trên giường quay cuồng, hiệntạ quả thực giống như muốn sống cũng không được.
Lăng Sở Sở không nói gì, “Không cần cũng phải gặp, Hứa Triết Quânkhông phải đã an bài tốt rồi sao? Chẳng lẽ cậu chưa lâm trận đã lùi bước rồisao?”
Tô Nhan trầm mặc, ngẩng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-nho-thuan-ngoc/2791032/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.