"A Nhan."Hứa Triết Quân tựa hồ mới từ phòng nghiên cứu đi ra, đại khái là thức đêm, sắcmặt có chút tái nhợt nhưng mà cặp con ngươi tối đen kia vẫn như trước, lóe ratia sáng rực rỡ, hắn hướng Tô Nhan ngoắc tay, khẽ cười nói, "Lạiđây."
Nhìn thấy Hứa Triết Quân, Tô Nhan thở dài nhẹ nhõm một hơi, côkhông cần phải rối rắm thêm nữa, có người đến giải quyết .
"Như thế nào khuya như vậy còn đi đâu?" Tô Nhan cơ hồ là chạy vọttới bên người Hứa Triết Quân, hắn vô cùng thân thiết đưa tay búng xuống cái tráncủa cô. Khóe mắt Hứa Triết Quân như mỉm cười, sau đó đem ánh mắt chuyển hướng vềphía Dư Nhược Hàn đang đứng phía trước.
Ánh mắt hai người giao nhau thoáng một chút liền thông suốt, HứaTriết Quân nghiêng đầu cầm lấy tay Tô Nhan, cười nói, "Muốn đi đâusao?"
"A... Mua sữa." Tô Nhan sửng sốt một chút, cái này tốtlắm?
"Vậy đi thôi." Không có giao chiến như Tô Nhan đoán trước, HứaTriết Quân nắm tay cô rời đi.
Nghe xong Tô Nhan báo cáo, Hứa Triết Quân nhếch môi cười, "Em nếutin hắn thì thật là khờ ."
Tô Nhan đang lấy sữa động tác ngừng lại một chút, sau đó quay đầuliếc mắt nhìn vào chiếc túi sau người Hứa Triết Quân, trong lòng không biết làcái tư vị gì. Đúng vậy, không hề nghĩ ngợi cô sẽ tin ...
Phản ứng của Tô Nhan rơi vào mắt Hứa Triết Quân, dùng ngón chânnghĩ cũng biết, nha đầu kia nhất định là tin.
"Nhớ kỹ, mặc kệ hắn nói như thế nào, đều không cần tin." HứaTriết Quân không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-nho-thuan-ngoc/2791025/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.