Ngày maichính là lễ Noel, Hứa Triết Quân cùng Tô Nhan cùng nhau đi vào siêu thị bên cạnhtrường học, tính mua một chút đồ ăn vặt trên đường mang theo ăn. Nhìn cái giỏxách trên tay mình thì vắng vẻ còn của ai đó ở một bên thì vẫn như cũ lắc lư đủthứ. Hứa Triết Quân bất đắc dĩ giữ chặt tay của cô, chỉ chỉ vào cái giỏ xách,“Tô Nhan, em tính mua bao nhiêu thứ để đưa đi vậy?”
“A! Làm sao có thể nhiều như vậy rồi.” Nhìn đến cái giỏ xách đãđầy, Tô Nhan kêu lên một cách quái dị, thập phần khiếp sợ. Đánh giá đứa nhỏ nàychính là thả bao nhiêu thì mua bấy nhiêu, hoàn toàn không có kháiniệm.
Hứa Triết Quân đè thái dương đang run rẩy mà nổi gân xanh, cóchút không biết nói gì nữa, “Em nói xem? Chẳng lẽ là tự mấy thứ này nhảy vào giỏsao?”
Ánh mắt Tô Nhan ngượng ngùng mà đảo loạn, lúng túng nói, “Em chỉlà không chú ý thôi mà?”
“Vậy rồi sao?”
Nhìn những thứ trong giỏ xách của mình, Tô Nhan cân nhắc rồi bỏra mấy thứ. Lúc này mới đánh nhịp mà nói, “Chừng này hẳn là đủrồi.”
“UH.” Hứa Triết Quân vỗ vỗ đầu của cô, cười nói, “Bất quá, em cóphải hay không quên thứ gì rồi?”
“A.. có sao?” Tô Nhan nhìn lại đống đồ ăn vặt trong giỏ, khôngcảm thấy thiếu cái gì cả.
Hứa Triết Quân thở dài “Sữa chua Tây Hô. Cũng không biết đến tộtcùng là ai mỗi ngày ầm ỹ la hét muốn ăn một hộp chứ?”
“A…” Tô Nhan trầm mặc. Người mỗi ngày ầm ỹ la hét đều phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-nho-thuan-ngoc/2791010/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.