Tiến vàocửa phòng ngủ, Tô Nhan liền phát hiện tình huống không đúng, Lăng Sở Sở cùng haingười bạn cùng phòng đều cười tủm tỉm nhìn chằm chằm chính mình, biểu tình trênlà đáng khinh không nói nên lời... làm cho Tô Nhan kìm lòng không được mà lui raphía sau từng bước. Sao có cảm giác chính mình giống như kẻ trộm vậynhỉ?
“Hi hi, không cần trốn, chúng ta đều thấy được.” Cố Vi Ngôn chỉvào ban công phòng ngủ, bên ngoài chính là bờ sông nhỏ, cười đến cực kỳ giantrá.
Tô Nhan cảm thấy rét, rồi sao? Bình tĩnh đi đến giường của mìnhngồi xuống, đối với ba người bạn cùng phòng đang hình thành vòng vây xung quanhngười thì nhíu mày hỏi, “Các cậu muốn làm gì?”
“Thẩm vấn.” Trần Tuyền chống đầu, cực kỳ hứng thú đánh giá TôNhan.
Tô Nhan bắt óc nghĩ, tỏ vẻ không hiểu gì cả” Có cái gì mà cầnphải thẩm vấn?”
“Hừ hừ, đừng đánh trống lảng, đừng cho là tụi tớ không nhìn thấy.Thành thật khai báo, cậu cùng cái tên họ Hứa kia có quan hệgì?”
“Phải biết rằng, ánh mắt quần chúng là sáng như tuyết. Huống chilần này không chỉ có hai mắt của tớ nhìn thấy đâu nha.”
“Quan hệ bạn học.” Đối mặt với những Cố Vi Ngôn đang hai taychống nạnh, làm người đàn bà đứng trước mặt mình, Tô Nhan vẫn rất bình tĩnh vàthản nhiên trả lời.
Đối với câu trả lời này, Cô Vi Ngôn cùng Trần Tuyền đều cườinhạt, “Quan hệ bạn học? Bạn học mà sao có quan hệ tốt như vậy? Hắn sao lại khôngtìm Sở Sở hẹn ra bờ sông hả?”
Tô Nhan nhìn đến
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-nho-thuan-ngoc/2790971/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.