“A… cho tớsao?” Tô Nhan tự chỉ vào chính mình, ánh mắt kinh ngạc có chút khônghiểu.
Tần Mộc Thiên lau mồ hôi, trong lòng bi ai thay cho anh traimình, xem bạn học Tô Nhan của chúng ta vẫn trước sau vô tâm như một không hề haybiết gì, “Cậu quên? Nửa tháng nữa không phải sinh nhật cậusao?”
“A…” Tô Nhan bừng tỉnh đại ngộ gật đầu, sửng sốt vài giây sau mớivỗ đầu chính mình hét lớn, “Đúng vậy, qua nửa tháng nửa là tới sinh nhật tớthật. Kia là quà sinh nhật học trưởng Mộc Phong đưa cho tớsao?”
“Uh.” Tần Mộc Thiên đem lời nói vừa vọt tới yết hầu mạnh mẽ nuốtxuống trong lòng, quả nhiên giống như anh trai mình đoán trước, người này ngaycả sinh nhật của chính mình cũng không có nhớ rõ.
Biết được là quà sinh nhật của chính mình, Tô Nhan không hề vônghĩa, lập tức nhanh nhẹn mở thùng ra, “Oa nha…” Tô Nhan hai tay che miệng, ánhmắt mở cùng mấy hộp kẹo, hơn nữa lập tức muốn đem mấy hộp đó đira.
“Oa nha.” Cũng lê thân đi qua, Lăng Sở Sở cùng Tô Nhan đều cóphản ứng giống nhau, miệng mở ra như Tân Mộc Thiên buông một quyền đấu lớn ravậy. Hai người đều là như bị điểm huyệt đạo, vẫn duy trì một cái tư thế không hềđộng đậy.
“Tiểu nương tử Sở Sở, đây là … đây là thật sao?” Tô Nhan khôngngừng quay tay chỉ vào, trên mặt đầy sự kinh ngạc không dámtin.
“A.. đau quá.” Bị Lăng Sở Sở hung hăng nhéo một chút ở hai má, TôNhan đau đến mức nước mắt đều nhanh chảy ra.
Lăng Sở Sở bình tĩnh nhìn cô một cái, giống như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-nho-thuan-ngoc/136618/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.