Chớp mắtcái đã trôi qua kỳ thi cuối kỳ. Hai tay run run cầm bảng báo cáo kết quả thicuối kỳ, Tô Nhan không khỏi mặt đầy phiền muộn, kích động nói năng lộnxộn,“Thượng đế a! Phật Di Lặc a! Anh Xuân ơi ! Chị Phượng ơi! Tôi quả nhiênkhông có tin nhầm người. Kỳ nghỉ đông này tôi nhất định sẽ cho các người mỗingười mỗi ngày đều được cung phụng như tiên.”
Nhìn qua danh sách “tà ác”, Tô Nhan vinh dang đứng trong top 10.Tuy rằng chính là thứ 8 nhưng ít ra còn có cái công đạo. Cô không bao giờ cần lolắng phải né tránh khi nhìn thấy mẹ Tô nữa, không bao giờ sẽ phải gặp ác mộngtrong đêm khiến người đầy mồ hôi lạnh, không bao giờ phải sợ tới mức hồn bayphách tán nữa khi mẹ Tô lơ đãng nói chuyện cùng ai đó.
Thật quá tốt. Tô Nhan giống như bình thường vuốt ve hai má củangười yêu vậy, mềm nhẹ vuốt ve bảng báo cáo thành tích. Đây chính là kim bàimiễn tử đã được hé mở. Oa oa ha ha ha. Có kim bài miễn tử này thì kỳ nghỉ đôngnày cô rút cuộc cũng không cần phải hoàn toàn thoát ly hủgiới.
Nhìn Tô Nhan vừa khóc vừa cười, mặt không ngừng biến sắc thì trừbỏ Lăng Sở Sở ra thì tất cả các bạn học cũng không tự giác mà bảo trì khoảngcách ba thước đối với Tô Nhan. Thực không có biện pháp, đối với một người khôngbình thường thì nhân dân quần chúng đều đã lựa chọn kính nhi viễnchi.
“Được rồi. Đừng ở chỗ này mà nổi điên nữa. Cậu nhìn đi, cậu đãlàm cho các bạn học sợ hãi hết rồi.” Lăng Sở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-nho-thuan-ngoc/136612/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.