Edit: susublue
Tô Tiểu Vũ tỉnh lại đã là chạng vạng ngày thứ ba, vừa mở mắt ra đã liền nhìn thấy Tư Thiên Hoán nằm úp sấp ngủ ở bên giường, mày nhíu thật chặt, tầm mắt có chút thâm đen, cằm cũng nhiều râu, bộ dạng suy sút hơn rất nhiều.
"Hoán." Tô Tiểu Vũ hắng giọng, dịu dàng nói, phát hiện không hề khó chịu, khóe miệng hơi nhếch lên, chắc Hoán mới ngủ không bao lâu, trước khi ngủ còn đút nước cho mình.
Tư Thiên Hoán mở mạnh mắt ra, ngồi thẳng lưng, nhìn chằm chằm nàng thật lâu rồi mới thở phào nhẹ nhõm một hơi rồi nở nụ cười, đỡ nàng ngồi lên một chút, dịu dàng nói, "Uống nước, chắc là đói bụng rồi, đồ ăn ta vẫn kêu Tây Vân hâm nóng, để ta kêu nàng đưa tới." Nói xong liền bưng nước lên đưa đến bên miệng nàng.
"Đứa nhỏ đâu?" Tô Tiểu Vũ nhấp một ngụm nước, nhếch khóe miệng, cầm lấy tay hắn đang cầm tay mình, nhẹ giọng hỏi.
"Đã ném đi rồi." Tư Thiên Hoán thản nhiên nói, vươn tay kéo nàng vào trong lòng, ôm thật chặt, sợ buông lỏng tay thì nàng sẽ biến mất.
Ý cười trong mắt Tô Tiểu Vũ càng đậm, tựa vào trong lòng hắn, ngửa đầu lên vươn tay xoa mặt của hắn, nhíu mi, "Sao lại thảm hại như vậy, ta ngủ bao lâu rồi?"
"Nàng ngủ hai ngày rồi." Tư Thiên Hoán ôm nàng càng chặt, giọng nói có chút run run, sắc mặt rầu rĩ, "Vũ Nhi, ta chỉ sinh một đứa nhỏ thôi được không."
"Được, chàng nói cái gì cũng được." Tô Tiểu Vũ cười nhợt nhạt, sờ khuôn mặt nhăn nhó của hắn,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-khuynh-thanh-minh-vuong-doc-sung-cung-chieu-phi/564327/chuong-126.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.