Edit: susublue
"Xèo xèo —— "
Tiếng kêu của Tiểu Bạch ngắt ngang sự yên tĩnh lúc sáng sớm.
"Sao lại thế này?" Tư Thiên Hoán mở cửa phòng ra, cả người mặc đồ xanh không chỉnh tề, để lộ xương quai xanh mê người, tóc tai lộn xộn, giọng nói trầm thấp, ánh mắt còn hơi mê ly, mới tỉnh ngủ nên người đầy hấp dẫn.
Tiểu Bạch sôi nổi nhảy lên tay Tư Thiên Hoán, nổi giận bĩu môi, đưa ống trúc cho hắn, chim xanh đứng tại chỗ, khiếp nhược nhìn Tiểu Bạch.
Tư Thiên Hoán nhận lấy ống trúc, rút tờ giấy ở bên trong ra, híp mắt, đọc nội dung bên trên ——
Trong vòng ba ngày, tìm được tín vật.
"Giữ nguyên như vậy đưa cho Tô Triết." Nhét tờ giấy vào trong ống trúc, đưa cho Tiểu Bạch, Tư Thiên Hoán thản nhiên nói.
Tiểu Bạch gãi đầu, ngậm ống trúc nhảy xuống, đi đến trước mặt chim xanh, lại kêu "Xèo xèo" vài tiếng, chim xanh nuốt ống trúc vào bụng, đập cánh bay đi.
"Vì sao phải nuốt vào bụng, ghê tởm." Bạch Thuật cũng mơ mơ màng màng đi ra, mới sáng tinh mơ đã nhìn thấy chim xanh nhổ ống trúc ra rồi lại nuốt vào, chán ghét nhíu mày.
Tiểu Bạch xoay tròn mắt nhìn Bạch Thuật, lủi vào phòng Niệm Niệm, hiện tại Tiểu Vũ rất yêu thương Niệm Niệm, trực tiếp quăng nó cho Niệm Niệm, nhưng như vậy cũng tốt, Niệm Niệm là một hài tử ngoan, không giống những người này luôn ức hiếp nó.
"Bách Lý Liệt nói cái gì?" Lười biếng ách xì một cái, Bạch Thuật đi đến trước mặt Tư Thiên Hoán, dựa vào cửa hỏi.
Tư Thiên Hoán nhíu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-khuynh-thanh-minh-vuong-doc-sung-cung-chieu-phi/564290/chuong-87.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.