Edit: susublue
"Biểu đệ!"
Tiếng hô lớn của Bạch Thuật vang lên, Bách Lý Dịch kinh ngạc quay đầu, đã thấy Bạch Thuật ôm Tư Thiên Chanh đạp lá sen, thản nhiên bay đến trước mặt mình, vững vàng hạ xuống, trong lòng không khỏi hơi kinh ngạc, không phải võ công của hắn chỉ bình thường thôi sao? Nhưng khinh công... Mắt hơi trợn to, đột nhiên như nhận ra cái gì đó, lại không dám khẳng định, dù sao nội lực không đủ cũng không có nghĩa là khinh công không tốt.
"Biểu đệ đi vào đó sao?" Bạch Thuật thấy hắn hơi biến sắc, cười không đứng đắn, hỏi.
Bách Lý Dịch cảnh giác nhìn hắn, chỉ cảm thấy nụ cười ở miệng hắn và Tư Thiên Hoán đều xảo quyệt giống nhau, hơi híp mắt, đạm cười nói, "Đúng, hắn đi vào nơi hắn muốn."
"Vậy sao? Ta và Chanh nhi cũng rất tò mò, không bằng, thiếu chủ nói cho chúng ta biết cách đi vào đó đi, được không?" Bạch Thuật nhíu mày, thấy Tư Thiên Chanh chạy tới cửa trận pháp, cười hỏi.
Không đúng! Bách Lý Dịch nhìn Bạch Thuật không giống với hình tượng thiếu niên hư hoảng sợ thê tử như mấy hôm trước nữa, trong mắt hiện lên chút cảnh giác, nghĩ lại, lại nở nụ cười nho nhã, nói những lời vừa rồi nói với Tư Thiên Hoán cho Bạch Thuật nghe, cho dù trong lòng có nghi vấn, nhưng hai người này muốn đi chịu chết, hắn cũng sẽ không ngăn cản.
"Đa tạ." Bạch Thuật ôm quyền, ý cười càng đậm.
"Đúng rồi, các ngươi đến đây như thế nào, Bạch cô nương đâu?" Bách Lý Dịch thấy bọn họ muốn đi vào, vội vàng hỏi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-khuynh-thanh-minh-vuong-doc-sung-cung-chieu-phi/564283/chuong-79.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.