Chương trước
Chương sau
Editor: Susublue
"Vũ Nhi!"
Tay Tư Thiên Hoán đang ôm thắt lưng nàng căng thẳng, trong con mắt suốt, lạnh nhạt xẹt qua một tia quái dị, giọng nói đầy tức giận.
Mọi người đều tập trung vào Tư Thiên Hoán, không biết vì sao hắn lại đột nhiên tức giận, nhưng Bạch Thuật suy nghĩ qua, cũng nghĩ ra được nguyên nhân, trong lòng thở dài, hắn không hỏi, Bạch Lê cũng sẽ phát hiện, dù sao không có ai để ý Tô Tiểu Vũ bằng hắn.
"Hoán, bây giờ ta không sao." Tô Tiểu Vũ cũng không dám ngẩng đầu lên, chỉ dám nằm trong lòng hắn, rầu rĩ nói.
Lúc trước, sau khi nàng cứu Tiểu Khúc nhi ra khỏi hang động độc, nàng liền giúp Tiểu Khúc nhi áp chế độc tính trước, sau đó lại quay trở về hang động đó.
Lúc đó nàng chỉ đạt đến Tầng 7, giống như Bạch Thuật nói, sức mạnh của Tầng 7 nhiều lắm cũng chỉ có thể đánh ngang tay với năm vị trưởng lão, sao có thể đánh bại mười tám vị trưởng lão, năm người chết mười ba người bị thương, cho nên nàng quay trở về hang động, dồn hết khí độc vào trong cơ thể, dùng bí quyết Huyết Đồng đấu với nó, chỉ có trong lúc đấu tranh kịch liệt, nội lực mới có thể tăng vọt.
Nếu nàng cứ như vậy mà dẫn theo Tiểu Khúc nhi ra ngoài, với võ công của nàng, nếu đánh với đám người đó cũng chỉ có đường chết, nhưng nếu nàng đánh cược một ván, có lẽ sẽ còn có cơ hội, dù sao ra ngoài cũng chết, ở lại trong hang độc cũng chết.
Một ngày một đêm, có vô số lần nàng làm bạn với sinh tử, tuy rằng cuối cùng chỉ còn lại một hơi thở, nhưng nàng vẫn chiến thắng, nhưng thông qua đường tắt để có được nội lực vẫn có hạn chế, mỗi lần sử dụng bí quyết Huyết Đồng để giết người, lực phản phệ sẽ tăng gấp ba, nhưng bây giờ nàng đã đạt đến Tầng 9, lực phản phệ cũng đã giảm bớt tám phần, chút đau đớn còn lại nàng cũng không để vào mắt.
Tư Thiên Hoán từ từ nhắm hai mắt, hít sâu một hơi, răng cắn môi muốn nát, gân xanh nổi đầy mặt, cũng thấy được thân thể hắn đang cứng ngắc, nhưng cho dù toàn thân hắn đều cứng lại, nhưng lực tay ôm Tô Tiểu Vũ vẫn vừa đủ.
Trong lòng Bạch Thuật mắng Tô Tiểu Vũ ngu ngốc, mắt liếc Tư Thiên Hoàng và Khúc Ngâm ý bảo họ ra ngoài, rồi bản thân hắn cũng đi ra, nói đùa, đã nhiều năm như vậy chưa lần nào hắn thấy Bạch Lê thật sự tức giận, nên hắn sẽ không ngu ngốc ở đây làm vật hi sinh.
Dù sao Tư Thiên Hoàng cũng là ca ca ruột của Tư Thiên Hoán, cũng đã phát giác ra, tuy trong lòng còn rất nhiều nghi hoặc, nhưng động tác cũng không chậm chạp, kéo Khúc Ngâm nhanh chóng chạy ra ngoài, lập tức kêu Ngâm nhi kể chuyện của hắn với Bạch Thuật, Tiểu Hoán ở bên kia, để Tô Tiểu Vũ tự đối phó đi.
"Hoán?" Tô Tiểu Vũ phát giác hắn có gì đó không đúng, cuống quít ngẩng đầu, thấy sắc mặt hắn khó coi, có chút chột dạ liếc mắt qua một bên, trực giác của nàng luôn chính xác, bây giờ nàng tiêu đời rồi. dfienddn lieqiudoon
"Vũ Nhi, lúc nàng ở Tầng 8 vốn không hề nắm vững căn cơ, cho dù đột phá Tầng 9, cũng chỉ giảm bớt lực phản phệ thôi, còn mức độ phản đòn, vẫn rất mạnh, đúng không." Tư Thiên Hoán nắm cằm của nàng, để nàng nhìn vào mắt hắn, bên môi vẫn nở nụ cười, chẳng những không lo lắng, còn lạnh lùng đến mức dọa người, thanh âm rất nhẹ, nhưng lại làm linh hồn người khác run rẩy.
Trách không được, trách không được lúc trước giao đấu với đám trưởng lão Y Cốc, lực phản phệ lớn như vậy, gần như lấy đi nửa cái mạng của nàng, nếu không nhờ máu của Khúc Ngâm, chỉ sợ bây giờ nàng còn nằm trên giường, lúc hắn tìm Bạch Thuật hỏi một chút về bí quyết Huyết Đồng, nhưng lại không nghĩ tới điều này, nếu sớm biết, trước lúc nàng luyện Tầng thứ 9 hắn sẽ giúp nàng điều tức, thì bây giờ lực phản phệ của bí quyết Huyết Đồng cũng sẽ không làm hại nàng quá nhiều.
"Sau này ta không dùng loạn nữa." Tô Tiểu Vũ chờ chết nhắm mắt lại, mặt nhăn lại cầu mong được chết nhanh một chút, vừa rồi nàng náo loạn trong rừng lê, lúc Hoán ôm nàng, toàn thân đã đau đến không chịu được, nhưng chút đau đớn ấy nàng vẫn có thể chịu, cho nên hắn mới không phát giác, nhưng bây giờ đều đã bại lộ hết rồi.
"Còn đau phải không?" Tư Thiên Hoán buông cằm nàng ra, thản nhiên hỏi, hàn ý trên mặt đã rút đi không ít.
Tô Tiểu Vũ nhẹ nhàng mở một con mắt, thấy hắn không còn tức giận như vừa rồi nữa, lén lút nuốt một ngụm nước miếng, con mắt còn lại cũng mở ra, nở nụ cười tươi như nắng, "Không đau."
Khuôn mặt của Tư Thiên Hoán như bị bao phủ bằng một lớp tuyết, nhưng lại không tỏa ra không khí rét lạnh, mà là biểu cảm hờ hững, sắc mặt lạnh nhạt, tuy rằng đang nhìn Tô Tiểu Vũ, nhưng ánh mắt lại vô thần không có tiêu cự, giống như người hắn nhìn không phải nàng, không phải người hắn yêu, mà là một vị khách qua đường.
Trên gương mặt cương nghị không còn vẻ nghiêm túc, cũng không lạnh như băng nữa, mà giờ phút này Tư Thiên Hoán bình lặng hờ hững giống như tuyết, làm cho nàng cảm thấy mình không hề tồn tại trong mắt hắn, chuyện của nàng đều không liên quan đến hắn...
Tư Thiên Hoán rất tức giận, tức đến cực hạn nhưng lại không hề biểu hiện vẻ mặt tức giận, hắn giận Tô Tiểu Vũ không bao giờ biết tự bảo vệ bản thân, giận nàng chịu đựng rất giỏi, sự thống khổ của lực phản phệ lại có thể cho nó là tầm thường, hắn càng giận chính mình, miệng nói yêu nàng, quan tâm nàng, nhưng lúc nàng xảy ra chuyện, hắn lại không phát hiện ra dù chỉ một chút, không giúp được cái gì cả.
Tô Tiểu Vũ thầm kêu không tốt, nụ cười trên mặt càng ngày càng cứng ngắc, đến cuối cùng so với khóc còn khó coi hơn, thu hồi nụ cười lại, nàng nhẹ nhàng cắn môi mình, nhíu mày đáng thương nhìn hắn, thấy sắc mặt hắn càng lúc càng mờ nhạt, trong lòng nhất thời hoảng loạn, trước kia lúc Hoán tức giận, chỉ cần nàng làm bộ đáng thương, Hoán sẽ không có cách nào trách nàng, nhưng lúc này lại mặc kệ nàng.
Suy nghĩ, liền đưa cái miệng nhỏ nhắn lên chạm vào môi hắn, mặt Tô Tiểu Vũ có một chút hồng, nhưng thấy hắn vẫn như trước không hề phản ứng, khuôn mặt đang ửng hồng lại biến thành tái nhợt, tay nắm chặt thành quyền, đầu móng tay đã đâm vào thịt, làm lòng bàn tay đau đớn.
"Hoán, chàng đừng như vậy." Trong lòng Tô Tiểu Vũ rất khó chịu, nàng không muốn hắn dùng ánh mắt xa lạ để nhìn nàng, nàng chịu không nổi.
Tư Thiên Hoán nhận ra trong giọng nói của nàng có tiếng khóc nức nở, ánh mắt dần dần lấy lại tiêu cự, yên lặng nhìn nàng, thấy mắt nàng chậm rãi trở vui sướng, đột nhiên nâng môi cười, vô cùng lạnh lùng, lại hơi quỷ dị, không nhẹ không nặng đẩy Tô Tiểu Vũ ra, tốc độ cực nhanh dồn nội lực vào đầu ngón tay, hung hăng đánh vào ngực.
"Phốc!" Tư Thiên Hoán quay đầu đi, phun ra một ngụm máu tươi, nhưng sắc mặt lại không hề thay đổi nhiều, ngược lại tóc bay loạn xạ lại tăng thêm vẻ mê hoặc cho hắn.
"Hoán!" Tô Tiểu Vũ kinh sợ hô to, không biết vì sao hắn lại muốn làm bản thân bị thương, nhưng ngay lập tức nàng thật sự đau lòng đến phát khóc, lập tức đi lên, tay run đè mạch đập của hắn lại, lại bị hắn hất ra, trong lòng càng thêm khó chịu, "Tư Thiên Hoán, chàng đừng như vậy, chàng muốn đánh thì đánh ta đi, chàng đừng đánh..."
Còn chưa nói xong, liền chú ý đến từng giọt máu đang chảy từ từ, ngay lập tức mặt trở nên trắng bệch, đôi mắt đang trừng lớn cũng cảm thấy có chút tê tê, tay run rẩy xoa ngực của mình, quả nhiên, không thể cảm nhận được cảm giác của Tư Thiên Hoán nữa, lòng nàng trong một khắc liền kịch liệt co rút, huyết dịch trong cơ thể cũng bị rút cạn trong nháy mắt, hô hấp cũng khó khăn, con ngươi linh động mất đi ánh sáng như mọi ngày, mà trở nên dại ra, sắc mặt càng lúc càng trắng bệch, loáng thoáng còn thấy được mạch máu dưới da, ngón tay ôm chặt ngực, khớp xương cũng lộ rõ. Dieenndkdan/leeequhydonnn
Nàng có nghe nói qua người có võ công lợi hại có thể bức cổ trùng trong cơ thể ra ngoài, nhưng nàng lại không ngờ lúc này lại được chứng kiến, trước đây bị Tư Thiên Hoán hạ sinh tử cổ, ép buộc sinh mạng bọn họ gắn kết với nhau, lúc trước hắn nuốt sinh tử cổ, cũng vì muốn cột chặt nàng lại, nhưng bây giờ thì sao? Bức cổ trùng ra, là vì không muốn liên quan gì đến nàng nữa sao? Nàng là một nữ nhân ngoan cố, luôn làm cho Hoán đau lòng, tức giận, nhưng nàng đã cố gắng thay đổi, vì sao hắn không chịu chờ thêm một chút, nàng sẽ thay đổi tốt hơn, nhưng vì sao hắn lại bức sinh tử cổ ra, vì sao!
Tô Tiểu Vũ đau lòng nhìn Tư Thiên Hoán, thấy hắn thản nhiên nhìn mình, giống như chưa có chuyện gì xảy ra, mũi liền đau xót, đáy mắt nóng lên, nước mắt không kiềm chế được chảy ra, lăn dài trên mặt, dù không muốn hắn nhìn thấy vẻ yếu ớt của nàng, nhưng ánh mắt của hắn lại quá xa cách, trái tim nàng đột nhiên bị co rút thật nhanh, khung cảnh trước mắt biến thành màu đen, đau đến mức thấu tận trời xanh, lông tơ đều dựng thẳng lên, thân thể run lên, trong cổ họng tràn ra chất lỏng ngòn ngọt, phun ra một ngụm máu.
Mà Tư Thiên Hoán đang thản nhiên nhìn nàng bi thương, thống khổ, thấy cảnh tượng đó ánh mắt lúc này lại nhu tình và đau lòng vô cùng, nhanh chóng đỡ thân thể yếu đuối của nàng.
Tô Tiểu Vũ vô lực đẩy hắn ra, quật cường không muốn nhìn hắn, đã tuyệt tình như vậy, còn đến đỡ nàng làm gì.
"Đứa ngốc." Hai chữ vô cùng đơn giản, lại bao hàm rất nhiều thâm tình, b rất nhiều sủng nịch, rất nhiều sự đau lòng, và rất nhiều sự bất đắc dĩ.
Trên mặt Tư Thiên Hoán đã không còn vẻ lạnh nhạt, dù có, cũng chính là ánh mắt nhu tình mà Tô Tiểu Vũ chưa bao giờ gặp qua, không phải trước kia chưa từng nhìn qua ánh mắt nhu tình của hắn, nhưng nồng đậm đến như vậy, giống như mỗi một lỗ chân lông đều chứa đựng nhu tình, mà trong hai mắt, ôn nhu mềm mại, mơ màng như say rượu, làm cho tay chân nàng cũng bủn rủn.
Phải yêu bao nhiêu, mới có được biểu cảm này.
Tô Tiểu Vũ sửng sốt, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn đỏ ửng lên, khó hiểu nhìn hắn, không phải hắn không cần nàng sao, vì sao lại nhìn nàng như vậy, hắn còn muốn nàng, vì sao vừa rồi lại làm như vậy.
"Sao vậy?" Tư Thiên Hoán vươn ngón tay thon dài ra, giống như đang đụng vào trân bảo, mềm nhẹ chạm vào vết máu bên môi của nàng, đã biết rõ còn cố hỏi.
"Không phải là chàng không cần ta nữa sao?" Không biết vì sao, Tô Tiểu Vũ vừa nghe hắn nói như vậy, tức giận, bi thương, đau lòng lúc nãy đều hóa thành ủy khuất, lúc dừng lại nước mắt suýt nữa rớt ra ngoài, giọng nói run rẩy, nức nở.
Bây giờ nàng mới phát hiện, dù hắn bức sinh tử cổ ra, nàng cũng không oán hận, chỉ có khát vọng hèn mọn, khát vọng này chính là tất cả mọi thứ đều là giả, hắn vẫn để ý nàng, cho nên hắn mới ôn nhu như ngày xưa, lòng của nàng cũng chỉ có ủy khuất và vui sướng.
"Sao ta có thể không cần nàng." Tư Thiên Hoán cười bất đắc dĩ, trong mắt cực kỳ sủng nịch, hắn vuốt ve môi nàng, tất cả máu của nàng đều dính trên tay hắn.
Màu vàng trong mắt Tư Thiên Hoán như ẩn như hiện, quanh thân thể cũng có một luồng sức mạnh dao động, ngậm lấy ngón tay đang chảy máu của Tô Tiểu Vũ, chậm rãi nở nụ cười tuyệt diễm, răng dùng một chút lực, cắn nát ngón tay.
Tô Tiểu Vũ không biết hắn đang làm cái gì, nhưng nhịp tim đập càng lúc càng nhanh, đang muốn rút tay lại, lại bị hắn cầm tay lại, mà hắn lại cắn nát ngón tay của mình, nhẹ nhàng đưa vào miệng của nàng, vị ngọt của máu tràn ngập trong miệng, mà hắn cũng ôn nhu hôn lên môi của nàng, mút lấy vết máu còn sót lại.
Tô Tiểu Vũ nghi hoặc, đột nhiên cảm thấy ngực trở nên ấm áp, hơi mở mắt ra, liền nghe thấy giọng nói nam tính trầm thấp vang lên bên tai——
"Chúng ta lấy linh hồn để thề, đồng sinh cộng tử, không tách rời, không phụ bạc."
Âm thanh phát ra, sự nhu hòa tràn đầy người Tô Tiểu Vũ, thoải mái như đang ngâm mình trong ôn tuyền, nàng chưa thấy, mắt Tư Thiên Hoán biến thành màu vàng, nàng cũng chưa phát hiện, màu đỏ trong mắt cũng dần biến mất, từ từ mất ý thức, trước khi mất đi ý thức, nàng nhìn thấy vẻ mặt hạnh phúc của Tư Thiên Hoán và hắn cũng dần dần ngất xỉu.
Lúc Bạch Thuật cảm ứng được động tĩnh đã vội chạy tới, nhưng khi tới tẩm cung, lại bị giật mình, khiếp sợ nhìn hai người ngồi trên ghế ôm nhau ngất xỉu, tuy rằng đang hôn mê, nhưng nhu tình lại không hề biến mất.
Bí kỹ của Lê Nguyệt Hoa được chia thành bốn loại là công, thủ, ngự, tình cảm, công là công kích, thủ là phòng thủ, ngự là khống chế sức mạnh tự nhiên, mà tình cảm lại được dùng để thống nhất các kỹ năng đó, có một lời thề từ xưa, lấy máu ở đầu ngón tay của nam tử, máu từ trong ngực mà nữ tử phun ra làm thuốc dẫn, lấy linh hồn để lập lời thề, sinh tử gắn bó.
Lúc trước hắn và Bạch Lê còn cảm thán, tổ tiên Lê Nguyệt Hoa quá nặng tình, lại không ngờ tới hôm nay, Bạch Lê lại trở thành người thứ hai sử dụng lời thề này. dieendaanleequuydonn
Bạch Lê lấy linh hồn để thề, chính là nối kết tính mạng của mình với tính mạng của Tô Tiểu Vũ, cùng nhau mạnh lên, cùng nhau đau, cùng nhau sinh, cùng nhau chết, nếu một trong hai người có được sức mạnh gì, người kia cũng sẽ có được sức mạnh đó; một người bị thương đau đớn, người còn lại cũng đau đớn như vậy; một người khỏe mạnh trường thọ, người còn lại cũng không bệnh không lo; một người chết, người kia cũng hồn lìa khỏi xác.
Nếu ai vi phạm lời thề, sẽ hồn phi phách tán, trọn đời không được siêu sinh, toàn bộ sức mạnh hắn có được, sẽ truyền hết cho người kia.
Lúc này Bạch Thuật đột nhiên cảm thấy khí lực toàn thân đều bị hút ra, nở nụ cười khổ, tính toán, Bạch Lê quen biết Tô Tiểu Vũ chưa bao lâu, có thể yêu nhau đã là kỳ tích, lại không ngờ Bạch Lê lại vì nàng mà lập lời thề này, cũng không ngờ, Tô Tiểu Vũ sẽ vì Bạch Lê mà phun máu từ trong ngực ra.
Bi thương đến cực điểm, đau lòng đến nôn ra máu, lời thề này, chỉ có khi nữ tử bi thương cực độ, kìm lòng không nổi thì máu phun ra mới có hiệu quả, nghĩ đi nghĩ lại cũng chỉ có vẻ lạnh nhạt của Bạch Lê, mới có thể làm cho Tô Tiểu Vũ thương tâm tuyệt vọng.
Hơi vui vẻ vì Bạch Lê, bởi vì cảm tình này, nếu không phải vì hắn yêu một người, mà Tô Tiểu Vũ cũng yêu hắn, hơn nữa lại không hề ít chút nào.
Bạch Thuật thở dài, đưa hai người lên giường, hắn thay bộ quần áo nhiễm máu của Tư Thiên Hoán ra, sau đó đi ra ngoài, để Khúc Ngâm đi vào giúp Tô Tiểu Vũ thay đồ, thấy Khúc Ngâm đi ra, hắn tựa vào cạnh cửa, có chút thất thần, một khi tình cảm sâu nặng, chuyện gì cũng có thể làm được, mà nếu hắn có thể học được bí kỹ của Lê Nguyệt Hoa, hắn cũng sẽ vì Tư Thiên Chanh mà làm như vậy, nhưng có lẽ hắn không làm được như Bạch Lê, bởi vì nếu muốn hắn nhìn Chanh nhi tuyệt vọng nôn ra máu, hắn không làm được.
Bạch Lê yêu một người, nên muốn cùng nàng trải qua nỗi đau khắc cốt ghi tâm.
"Sao lại thế này?" Tư Thiên Hoàng cau mày hỏi, bên trong đã xảy ra chuyện gì, sao Bạch Thuật lại có vẻ mặt này.
"Không có gì, một đôi nam nữ ngu ngốc mà thôi." Bạch Thuật thu hồi suy nghĩ, cười nói, " Năng lực chấp nhận của ngươi thật tốt." Nghe xong chuyện này, mà vẫn còn bình tĩnh như vậy.
Tư Thiên Hoàng liếc mắt nhìn hắn, nhíu mày, "Bằng không ngươi muốn ta thế nào?" Khiếp sợ? Hoài nghi? hay Sợ hãi?
Bạch Thuật nhún nhún vai, lại thấy Khúc Ngâm đi từ bên trong ra, hỏi, "Thế nào rồi?"
Khúc Ngâm nhíu mày, trong lòng có chút lo lắng cho Tô Tiểu Vũ, "Ngươi nói cho ta biết Tiểu Vũ bị làm sao vậy?"
"Nàng ta nhặt được lợi ích lớn rồi." Bạch Thuật thấy nàng lo lắng, cười nhạo, sau khi lập lời thề hai người có thể xài chung sức mạnh, Bạch Lê có thể sử dụng bí quyết Huyết Đồng, Tô Tiểu Vũ cũng có thể dùng bí kỹ Lê Nguyệt Hoa, chậc, đây không phải lợi ích thì là cái gì?
Khúc Ngâm yên lặng nhìn hắn một cái, biết hắn không muốn nhiều lời, cũng thông minh không tiếp tục truy vấn, ngồi xuống bên cạnh, tiếp tục chủ đề vừ rồi, "Sau khi chúng ta ra khỏi hang động, liền đến sơn động luyện công của lão cốc chủ, lại thấy thi thể hắn ở trong đó, Tô Tiểu Vũ khó có thể chấp nhận, cảm thấy chính mình đã hại chết sư phụ, muốn xin lỗi, quỳ trên mặt đất mãi không muốn đứng lên, đại đệ tử lão cốc chủ dẫn người đến đó, muốn giết Tiểu Vũ, nhưng Tiểu Vũ lại không phản kháng, ta giúp nàng chặn những người đó lại, cho nên bây giờ mới không có cách nào luyện võ được." Nhẹ nhàng bâng quơ nói mấy câu, nhưng đủ để nhận ra tình bạn giữa hai người.
Tư Thiên Hoàng mím môi, nắm chặt tay Khúc Ngâm, trấn an lòng của nàng, nhưng không nói gì.
Bạch Thuật lại nhịn không được cảm thán nói, " Sao Tô Tiểu Vũ đi đến đâu cũng đều có thể gặp được người tốt vậy." Trước kia là lão cốc chủ, Khúc Ngâm, bây giờ lại là Bạch Lê...
"Vì nàng là người tốt!" Khúc Ngâm liếc hắn một cái, thản nhiên cười nói, "Tiểu Vũ thấy ta bị thương, mới hoàn hồn lại, giết tất cả mọi người, nhưng, sức mạnh của nàng hình như lớn hơn lúc trước rất nhiều." Nói tới đây, nàng thực sự nghi hoặc, nhìn Bạch Thuật một cái, thấy hắn rút rút khóe miệng nhưng lại không nói chuyện, cũng không hỏi nhiều.
"Sư phụ bị hại, Tiểu Vũ muốn báo thù, nhưng mười tám trưởng lão đã sớm thiết kế cạm bẫy, chờ Tiểu Vũ đi vào, thứ bọn họ dùng là mê dược mà tổ tông Y Cốc truyền lại, chỉ có một lọ, mấy trăm năm nay đều rất trân quý, không ngờ lại vì muốn giết bọn ta mà dùng, thật sự rất coi trọng chúng ta." Khúc Ngâm lộ vẻ châm chọc, môn phái Lánh Đời thì sao, tranh quyền đoạt lợi, cực kỳ tham lam, những người đó muốn trở thành chủ nhân Y Cốc, cho nên mới giết lão cốc chủ, hại Tiểu Vũ và nàng, những gương mặt ghê tởm đó, bây giờ nghĩ lại vẫn còn thấy ghê tởm, " Tới ngày hỏa thiêu, thuốc mê hết tác dụng, Tiểu Vũ mới tỉnh lại, dẫn ta ta khỏi Y Cốc, sau khi chúng ta xuất cốc, bọn họ lại phái người đi truy giết chúng ta, hai người bọn ta đi chung gây chú ý quá lớn, liền quyết định tách ra, ta ở Thánh Địa yên tĩnh đã quen, nên tìm một thôn trang vô danh ở ngoại thành của Lăng thành để ở, Tiểu Vũ thì đi tìm mẫu thân của nàng, thành lập Vũ các, thật ra ta muốn bình an sống tới già ở nơi nào đó, nhưng không ngờ lại đụng phải chàng." Nói xong, tức giận trừng mắt nhìn Tư Thiên Hoàng một cái.
"Hối hận?" Tư Thiên Hoàng nhíu mày, nắm cằm của nàng, nhưng tay lại bị nàng vuốt ve. Die nd da nl e q uu ydo n
Bạch Thuật không tao nhã xem thường, trêu tức nói, "Muốn đưa đẩy thì lát nữa về nhà rồi đưa đẩy, Khúc Ngâm, vậy chuyện Huyết Uyên là sao?"
Nghe hắn nhắc tới Huyết Uyên, sắc mặt Khúc Ngâm có chút nghiêm túc.
"Ta chỉ biết Huyết Uyên là bội kiếm của Tiểu Vũ, không biết thân kiếm được làm từ chất liệu gì, màu sáng đỏ trong suốt, lúc trước nàng lấy Huyết Uyên để làm bia mộ cho lão cốc chủ, lập lời thề chờ nàng tìm được mẫu thân sẽ trở lại Y Cốc báo thù cho hắn." Khúc Ngâm nói, bây giờ Huyết Uyên xuất hiện, nhất định là có người trong Y Cốc đã nhiễu loạn mộ của lão cốc chủ, Huyết Uyên sớm đã coi Tiểu Vũ là chủ nhân, có cảm ứng đặc biệt với chủ nhân, khi Tiểu Vũ xuất hiện, Huyết Uyên liền bay đến bên cạnh nàng, người Y Cốc đã từng thấy Tiểu Vũ dùng Huyết Uyên, biết đặc tính của nó, cho nên mới muốn lấy nó để dẫn dụ Tiểu Vũ, thật quá ti bỉ.
"Vậy chờ bọn họ tỉnh lại, bây giờ để bọn họ nghỉ ngơi trước đi." Tư Thiên Hoàng thản nhiên nói, ôm Khúc Ngâm đi ra ngoài.
Bạch Thuật ngồi một mình trên xích đu trong rừng lê, nhìn bọn họ rời đi, chậm rãi nhắm mắt lại, ánh mắt có chút u sầu.
Lúc này, hắn sẽ không đưa Chanh nhi đi, không biết bọn họ sẽ phải đối mặt với nguy hiểm gì, hắn không tin mình có thể bảo vệ nàng an toàn, càng không tin tưởng mình có thể an toàn trở về, hắn không dũng cảm như Bạch Lê, hắn không dám để cho nữ nhân mình yêu sóng vai với mình, hắn thầm nghĩ muốn nàng sống tốt, nhưng, với tính tình của Chanh nhi nhất định sẽ không làm theo ý hắn, nếu hắn tính kế nàng, nhất định nàng sẽ hận hắn cả đời.
Nghĩ đến gương mặt nhỏ nhắn vui sướng không lo không phiền đột nhiên trở nên lạnh lùng thản nhiên, tâm tình liền khó chịu.
A, thật sự quá rối rắm.
Ở chỗ khác trong rừng lên.
"Ngâm nhi, nàng muốn cùng Tô Tiểu Vũ đối mặt, có phải không?" Tư Thiên Hoàng ngồi trước mặt Khúc Ngâm, hỏi, kỳ thật trong lòng đã có đáp án, nhưng vẫn hi vọng, nàng có thể vì mình mà ở lại, hắn sẽ rất vui vẻ.
"Hoàng, nếu ta làm người vô tình vô nghĩa, nàng sẽ thích ta sao?" Khúc Ngâm bật cười, biết hắn lại để tâm vào chuyện vụn vặt, người Y Cốc tới tìm Tiểu Vũ, nàng sẽ không ngồi yên như không có chuyện gì, cho dù nàng không có võ công, nhưng độc thuật của nàng cũng có thể làm cho người Y Cốc phải sợ, nếu nàng trơ mắt nhìn Tiểu Vũ một mình đối mặt, còn mình thì ở lại hoàng cung hưởng phúc, loại người như vậy, không phải là Khúc Ngâm nàng, nếu, lúc trước không được Tư Thiên Hoàng cứu, cũng sẽ không yêu hắn.
Tư Thiên Hoàng bất đắc dĩ bĩu môi, thương tiếc vuốt ve đầu nàng nói, "Nha đầu ngốc, phải cẩn thận, nàng không có võ công, cũng đừng đi chịu trận trước." Miễn cho không giúp được lại còn làm vướng bận, ngược lại tăng thêm gánh nặng cho bọn họ.
"Ta biết rồi." Khúc Ngâm cười rất vui vẻ, Hoàng hiểu nàng, cho nên không cưỡng chế bắt nàng ở lại, kỳ thật, nếu hắn nói muốn nàng ở lại, nhất định nàng sẽ mềm lòng, nàng rất vui mừng, bởi vì Hoàng không làm như vậy.
"Ta ở trong cung chờ nàng, hậu cung của ta, nếu nàng không về, thì vĩnh viễn sẽ không có ai, hậu vị này, nếu nàng không nhận, sẽ để trống mãi mãi." Sắc mặt Tư Thiên Hoàng ôn nhu, nhưng giọng điệu kiên định, hắn là đế vương, không thể tự tung tự tác, hắn muốn đi theo Ngâm nhi, cùng đối mặt với nàng, nhưng hắn gánh vác h nhiệm đối với dân chúng trác, cho nên hắn không thể bỏ đi, hắn có thể không làm được gì, nhưng chắc chắn sẽ giữ lời thề, chờ Ngâm nhi trở về, cho dù là một năm, mười năm, hay một trăm năm.
Khúc Ngâm xoa mũi, mắt đã ngập hơi nước, cảm động nhìn hắn, không nói gì cả, chỉ bổ nhào vào trong lòng hắn, gắt gao ôm hắn, nàng thật sự cảm ơn Tiểu Vũ, đã đưa nàng ra khỏi Thánh Địa, rời khỏi Y Cốc, để nàng có thể quen một nam nhân như vậy.
Tư Thiên Hoàng gắt gao ôm lấy nàng, cúi người hôn môi của nàng, không say đắm, không rời đi, chỉ nhẹ nhàng chạm vào, trong lòng bất an, khổ sở ly biệt, chậm rãi lan tràn, chỉ có tấm lòng kiên định là không đổi.
Trong rừng lê, rất nhiều tình ý tỏa ra.
Liễu Nguyệt, Tây Vân rời khỏi Minh vương phủ, nghĩ đến sắc mặt vừa rồi của chủ tử, biết vấn đề nghiêm trọng, lập tức chạy về Vũ các, tìm Thừa Phong và Ngân Diện.
"Chuyện gì?" Thừa Phong còn rất nhiều sổ sách chưa xem xong, nhanh chóng chạy đến, hỏi.
Liễu Nguyệt không nói, thấy Ngân Diện  cũng chạy đến đây, mới nói, " Không phải chúng ta tra được bảo vật mà Phong Tịch thành tranh đoạt là một thanh kiếm tên Huyết Uyên sao?"
"Đúng, tin tức này hình như bọn hắn cố ý truyền ra ngoài." Ngân Diện gật đầu, bọn họ điều tra cũng không khó, ngược lại hắn còn cảm thấy rất dễ dàng.
"Thanh kiếm này có liên quan đến chủ tử, chủ tử có phản ứng rất lớn khi nghe thấy nó." Tây Vân nói, trên mặt đều rất chân thật, nàng cũng chưa từng thấy qua hơi thở hắc ám của Tiểu Vũ chủ tử, bây giờ nghĩ lại còn cảm thấy sợ hãi.
Thừa Phong cúi đầu suy nghĩ một lúc lâu, nói, "Các ngươi chuẩn bị đi, lúc này chúng ta đều sẽ đi cùng chủ tử, sống thì cùng nhau sống, chết sẽ cùng nhau chết."
Mạng của bọn họ là của chủ tử, chủ tử gặp nguy hiểm, họ tuyệt đối sẽ không đứng nhìn.
Ba người Tây Vân cười gật đầu, ánh mắt kiên định, lập tức rời đi, bắt tay vào chuẩn bị mọi thứ, cho dù sau này bọn họ có chết, Vũ các vẫn là Vũ các, khi chủ tử mệt mỏi có thể đến đây nghỉ ngơi.
Tây Vân cũng như những người khác có nhiệm vụ riêng của mình, nàng hầu hạ Tiểu Vũ chủ tử, cho nên khi bọn họ đang bận rộn, một mình nàng đi trên đường, chậm rì rì đi dạo, mua đồ ăn vặt Tô Tiểu Vũ thích, cho dù Vương gia thích Tiểu Vũ chủ tử nhà nàng, cũng không có thể biết toàn bộ sở thích của chủ tử nhanh như vậy, cho nên Tây Vân nàng vẫn rất hữu dụng, nghĩ đến đây, không giấu được vẻ tự hào trên mặt.
Nàng đứng ở cửa hàng lớn nhất Lăng thành mua mứt quả, chờ tiểu nhị gói tám loại quả mở mà Tiểu Vũ chủ tử thích nhất xong, thấy bên cạnh có mấy người phụ nhân đến đây, vừa thấy, khóe miệng nhịn không được co rút, oan gia ngõ hẹp. dfienddn lieqiudoon
Trưởng Tôn Thanh Thanh mặc một bộ quần áo xanh biếc, ngọc bội đeo ở thắt lưng, trong suốt, tư thái mềm mại, dung mạo tinh xảo, kim trâm cài trên tóc nhẹ nhàng lay động trong gió, rạng rỡ, nếu xem nhẹ vẻ vênh váo tự đắc trên mặt nàng ta, thì đây thật sự là một cảnh đẹp vui vẻ.
Tô Nghệ Tuyền mặc một bộ quần áo màu hồng diễm lệ loá mắt, mặt trên thêu hoa sen bằng kim tuyến, sóng vai với Trưởng Tôn Thanh Thanh, đi vào cửa hàng, ngồi xuống ghế, khuôn mặt dịu dàng, hiện lên dán vẻ của một tiểu thư khuê các, nhưng ánh mắt lại rất ác độc.
"Ấn nhi, mua hai phần nước mơ." Trưởng Tôn Thanh Thanh bưng ly trà hạ nhân dâng lên, cái miệng nhỏ uống một ngụm, phân phó, quay đầu nhìn về phía Tô Nghệ Tuyền, "Tuyền nhi muội muội, ta nhớ lần trước ngươi cũng mua nước mơ, tỷ tỷ nhớ không lầm chứ."
Tô Nghệ Tuyền lắc đầu, nhẹ giọng nói.
Trưởng Tôn Thanh Thanh vẫn rất chán ghét Tô Tiểu Vũ vì gương mặt nàng ta đẹp hơn mình, lại tranh Minh vương với nàng, trong lòng rất hận nàng ta, Tô Nghệ Tuyền từ nhỏ đã chán ghét Tô Tiểu Vũ, muốn nàng chết đi, hai người đều không vừa mắt một nữ nhân, ngược lại có cùng một mối thù, nên thành "Khuê mật", đi dạo phố với nhau.
Đột nhiên nhận được ý chỉ hoàng cung, tuyển phi sẽ dời vào ngày mai, hai người đều không để trong lòng, ước hẹn ra ngoài mua chút đồ trang sức, đi cả ngày có chút đói bụng, đi ngang qua cửa hàng mứt quả liền ghé vào mua điểm tâm ăn. 
Tây Vân tận lực đứng xa một chút, không muốn các nàng chú ý tới mình, Tiểu Vũ chủ tử không có ở đây, hai nữ nhân này nhìn thấy nàng nhất định sẽ chế nhạo vài câu, nàng sợ mình nhịn không được sẽ gây phiền toái cho Tiểu Vũ chủ tử, rõ ràng tránh đi, nhưng tuy rằng đứng xa, nhưng lời nói của hai nữ nhân vẫn truyền vào trong tai nàng rất rõ ràng.
"Thanh Thanh, hai ngày sắc mặt không tệ, ngày mai nhất định phải làm cho đám nữ nhân phàm tục kia xấu hổ." Tô Nghệ Tuyền uống trà, yêu kiều cười nói.
Trưởng Tôn Thanh Thanh được người khác khen đương nhiên vui vẻ, nụ cười trên mặt cũng tươi thêm vài phần, nhìn ngắm chiếc nhẫn trên tay, nhìn về phía Tô Nghệ Tuyền, "Tuyền nhi muội muội cũng không tệ, mặc dù ta chưa thấy qua nữ nhân bên cạnh Hoàng thượng, nhưng nếu nàng nhất định muốn so tài với ngươi, nếu ngươi ngồi được vào vị trí kia rồi, cũng đừng quên tỷ tỷ ta nha."
Tô Nghệ Tuyền thích Hoàng Thượng, không muốn tranh Minh vương với nàng, tất nhiên nàng sẽ cho nàng ta sắc mặt hoà nhã.
"Thanh Thanh đừng nói như vậy, trong lòng ta sẽ sợ." Tô Nghệ Tuyền nhẹ nâng mày, nhưng trong lòng lại rất đắc ý, chờ nàng thành Hoàng Hậu, nàng sẽ chỉnh cả Trưởng Tôn Thanh Thanh và Tô Tiểu Vũ.
"Sợ cái gì, cầm nghệ của Tuyền nhi muội muội tỷ tỷ ta cũng cảm thấy không bằng, còn ai có thể so sánh?" Trưởng Tôn Thanh Thanh hừ nhẹ, tuy khen ngợi Tô Nghệ Tuyền, nhưng lại ngầm khen chính mình.
Trong mắt Tô Nghệ Tuyền hiện lên một tia khinh thường, yêu kiều cười nói, "Thanh Thanh nói đùa, họa nghệ của ngươi mới là không ai sánh bằng, tiểu tiện nhân Tô Tiểu Vũ từ nhỏ đã không có giáo dưỡng, sao có thể biết mấy thứ này, ngày mai tốt nhất đừng để mất mặt mới tốt."
Trưởng Tôn Thanh Thanh vừa nghe xong, trên mặt không dấu được vẻ đắc ý, nghĩ đến Tô Tiểu Vũ, trong mắt xẹt qua một chút lãnh ý, nàng biết tin tức Tô Tiểu Vũ rời khỏi Lăng thành, nên cố ý mua sát thủ đi giết Tô Tiểu Vũ, nhưng đám phế vật này, lại không còn một người sống sót trở về, ngược lại nữ nhân đáng bị thiên đao vạn quả kia lại quay về, lại không hề bị thương, nhất định là Vương gia đi với nàng ta, võ công Vương gia cao cường, đám phế vật này sao có thể là đối thủ của Vương gia, không ngờ Vương gia lại đi du ngoạn với tiện nhân này, chuyện như vậy nàng sao có thể không giận, ngày mai tuyển phi, nàng nhất định phải cho tiểu tiện nhân đó thua hoàn toàn, vị trí Minh vương phi phải là của Trưởng Tôn Thanh Thanh nàng, nữ chủ nhân Minh vương phủ là Trưởng Tôn Thanh Thanh nàng, nữ nhân bên cạnh Minh vương, chỉ có thể là nàng!
"Tuyền nhi muội muội, là ta kém nàng, Vương gia không để ý ta, là ta không tốt." Trưởng Tôn Thanh Thanh cảm thán nói.
"Hừ, nàng ta giống với mẫu thân của mình luôn trưng ra bộ mặt dụ dỗ, nhất định là nàng quyến rũ Vương gia, mới khiến Vương gia không thể không thú nàng." Cho tới bây giờ Tô Nghệ Tuyền đều cho là như vậy, cho dù nhìn thấy Minh vương đưa dạ minh châu cho Tô Thanh Viễn, vẫn cho rằng như vậy.
Trưởng Tôn Thanh Thanh nghe xong, vừa lòng nở nụ cười, chờ bọn nha hoàn cầm mứt quả đến, chậm rì rì rời đi, Ấn nhi đi phía trước, đột nhiên liếc nhìn Tây Vân một cái, nhíu mày, đi theo Trưởng Tôn Thanh Thanh, sao nàng lại cảm thấy nàng ta rất quen thuộc.
Tây Vân chờ các nàng rời đi, mới cầm mứt quả đi ra ngoài, dọc đường đi không ngừng xem thường bọn họ, phá hủy hình tượng thông minh đáng yêu của nàng.
Tây Vân nàng sống lâu như vậy, đây là lần đầu tiên nhìn thấy người không biết xấu hổ như bọn họ, Tiểu Vũ chủ tử, khí chất như vậy, Trưởng Tôn Thanh Thanh nhà ngươi dù đầu thai mười lần cũng vẫn kém hơn.
Còn Tô Nghệ Tuyền có tâm đố kỵ, còn muốn đánh đàn, cẩn thận Tiểu Vũ chủ tử phế tay của ngươi, ai bảo ngươi dám giành nam nhân với Tiểu Vũ chủ tử.
Khúc Ngâm cô nương hôn mê bất tỉnh, Hoàng Thượng ngày đêm ở bên cạnh, còn mất ăn mất ngủ, tình cảm sâu nặng bao nhiêu, một Tô Nghệ Tuyền như ngươi, chỉ sợ dù một cái liếc mắt cũng làm họ thấy phí sức, không chừng sẽ trực tiếp để thị vệ kéo ra ngoài cho chó ăn. 
Thanh Thanh... Tuyền nhi muội muội... Thực ghê tởm!
Tây Vân rất ít khi mắng chửi người, nhưng nàng nghe Trưởng Tôn Thanh Thanh và Tô Nghệ Tuyền nói xong, thật sự không thể nhịn, nên dọc đường đi oán niệm, rước lấy sự chú ý của nhiều người.
Tư Thiên Chanh dành hết thời gian để chuẩn bị trận đấu, vội vàng đến lễ bộ, bận đến tối mịt, mà Tư Thiên Bắc cũng lưỡng lự rất lâu, cuối cùng vẫn quyết định vụng trộm bỏ đi, hồi phủ thu dọn mọi thứ.
Ban đêm, trong Hoán vân cung, đèn nhẹ nhàng lấp lóe, hai người ôm nhau nằm hôn mê nửa ngày trên giường, rốt cục cũng có dấu hiệu tỉnh lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.