Chương trước
Chương sau
Edit: Lãnh Thiên Nhii.
Hoán Vân cung.
Tư Thiên Hoàng, Tư Thiên Chanh, Tư Thiên Bắc, Tư Thiên Hiểu và Bạch Thuật sáng sớm liền chạy đến Hoán Vân cung, Tô Tiểu Vũ khẽ nhếch mí mắt, bĩu môi, có cần phải tụ họp lớn như vậy không, nàng chỉ là một thứ nữ phủ tướng quân nho nhỏ có tài đức gì?
"Tiểu Vũ, đã tốt hơn chưa." Tư Thiên Chanh cười híp mắt tiến lên, trong tay giơ lên một đống lớn thuốc bổ, để xuống trên bàn.
"Ta không sao." Tô Tiểu Vũ cười nhạt, bình tĩnh nhìn một bàn thuốc bổ này, nàng chỉ là mất máu quá nhiều, không phải là vấn đề gì nghiêm trọng, người hoàng thất ra tay ai cũng hào phóng như vậy sao?
"Các ngươi tới làm gì?" Tư Thiên Hoán mặt không đổi nhìn lướt qua mọi người, đặc biệt dừng lại thêm một ít trên người Tư Thiên Hiểu.
Tư Thiên Hiểu ôn hòa cười, đáy mắt hiện lên một tia bất đắc dĩ, tiểu tử thúi thật đúng là cảnh giác, hắn không muốn giành vợ với hắn.
"Tiểu Hoán, chúng ta tới đây không phải là quan tâm đệ muội này sao?" Tư Thiên Bắc ưỡn mặt tiến lên, nhìn chằm chằm sắc mặt Tô Tiểu Vũ đã khôi phục như thường, trong lòng than vãn, ngày hôm qua mặt còn trắng như tờ giấy, bây giờ đã khôi phục thật nhanh, còn có cái kia......
"Hôm nay đôi mắt nàng không đỏ, các ngươi có thể rời đi." Tư Thiên Hoán hừ lạnh, ngày hôm qua thì quá gấp, bọn họ không kịp nữa, hôm nay đầu óc thanh tỉnh, không tới hỏi mới là lạ.
"Khụ khụ, Tiểu Hoán......" Tư Thiên Bắc bị nói trúng tâm sự, lúng túng lui về phía sau.
Tư Thiên Hoán lành lùng nhìn Bạch Thuật một cái, hắn cố ý không giải thích, cho bọn họ đi vào, có ý tứ gì?
"Muốn biết cái gì, hỏi Bạch Thuật, hắn biết rõ ràng hơn ta."
"Bạch Thuật!" Tư Thiên Chanh chợt quay đầu lại, hung tợn nhìn chằm chằm Bạch Thuật, thời điểm tối hôm qua nàng hỏi, hắn nói không biết.
Bạch Thuật híp mắt nhìn về phía Tư Thiên Hoán, thấy hắn cúi đầu nhìn Tô Tiểu Vũ, trong lòng thầm hận, ngay sau đó nhìn Tư Thiên Chanh dịu dàng cười, "Có một số việc không được sự đồng ý của Bạch Lê, ta không thể tùy ý nói."
"Ta hiện tại đồng ý, đi ra ngoài." Hạ lệnh đuổi khách, hắn còn ngại thời gian ở cùng vật nhỏ không đủ, những người này mau mau cút đi.
Ngươi đồng ý ta cũng không thể nói a! Bạch Thuật cắn răng, quyết định nói một nửa, lừa gạt một nửa.
"Tô cô nương, Ngâm Nhi còn chưa tỉnh." Tư Thiên Hoàng nhàn nhạt nhìn bọn họ rời đi, quay đầu nhìn về phía Tô Tiểu Vũ, đáy mắt xanh đen thấy được hắn cả đêm không ngủ.
"Tuyết Liên chỉ dùng để kéo dài thời gian nàng hôn mê, nếu mười lăm ngày sau, không chiếm được vật kia, nàng sẽ chết." Tô Tiểu Vũ cụp mắt, nhàn nhạt nói ra.
Trong lòng Tư Thiên Hoàng đau xót, gấp gáp hỏi, "Là vật gì?" Đã có đồ vật có thể giải độc, tại sao trước kia họ không đi tìm, Ngâm Nhi không nói cho hắn biết?
"Tuyết triết thảo." Tô Tiểu Vũ mím môi, nhàn nhạt nhìn Tư Thiên Hoán một cái, cũng không biết hắn lấy được hai gốc từ đâu để ăn, nàng tìm nhiều năm như vậy cũng không tìm được.
"Còn hai cây cuối cùng." Tư Thiên Hoán cau mày, "Có thể dùng máu không?" Trong máu của hắn có dược tính tuyết triết thảo.
"Một cây mới có thể cứu, ngươi phải truyền một nửa máu cho nàng?" Tô Tiểu Vũ hừ nhẹ, hắn nguyện ý, nàng không nguyện ý.
"Không được." Tư Thiên Hoán còn chưa kịp mở miệng, Tư Thiên Hoàng đã trầm giọng nói, trên mặt không có nửa điểm do dự, hắn không thể nào tổn thương tiểu đệ của hắn.
Tư Thiên Hoán yên lặng nhìn Tư Thiên Hoàng, một hồi lâu, chậm rãi hiện lên nụ cười khóe miệng.
"Làm gì, chưa nói muốn máu Tư Thiên Hoán." Tô Tiểu Vũ không có thời gian cảm thán huynh đệ tình thâm của bọn họ, nhàn nhạt nhìn trên đất.
"Ta lập tức phái người đi tìm, cho dù lật cả Phong quốc." Tư Thiên Hoàng nắm chặt quả đấm, chỉ cần còn có thể cứu, coi như hắn phí hết tâm huyết cũng phải tìm được tuyết triết thảo.
"Đây chính là chí bảo, cho dù lật cả Phong quốc thì như thế nào?" Tô Tiểu Vũ cười khổ, nếu đơn giản như vậy đã tốt.
Sắc mặt Tư Thiên Hoàng trắng nhợt, trong nháy mắt vô lực, hung hăng ngã nhào trên ghế.
"Vật nhỏ, đừng làm cho hoàng huynh khó chịu, ngươi biết nơi đó có." Tư Thiên Hoán bất đắc dĩ vuốt vuốt đầu của nàng, nếu như vật nhỏ không biết tuyết triết thảo ở nơi nào, tuyệt đối sẽ không ngồi được ở đây như vậy.
"Tô cô nương ngươi biết nơi nào có tuyết triết thảo?" Tư Thiên Hoàng hung hăng nhắm mắt lại, coi như nàng muốn trả thù hắn do hắn khiến Ngâm Nhi chịu khổ, cũng xin đợi về sau có được không?
"Tư Thiên Hoán." Tô Tiểu Vũ mặt không chút thay đổi, nhìn Tư Thiên Hoán một cái, hắn có thể hiểu nàng, nhưng hắn không thể bán nàng.
"Hắn là hoàng huynh của ta." Tư Thiên Hoán bất đắc dĩ, không nhịn được giơ tay lên gõ đầu của nàng, lại bị nàng nhanh chóng tránh được, không khỏi nhíu mày, một buổi tối, liền khôi phục bản lĩnh?
"Ta bỏ ra ba năm, tra được Mặc gia Vân La thành có một cây tuyết triết thảo, tuyết triết thảo này là bảo vật đời đời tương truyền của Mặc gia, đã truyền thừa mười đời." Tô Tiểu Vũ hơi híp mắt lại, nếu là nhà khác coi như xong, nhưng lại là Mặc gia, thật đúng là không dễ trêu chọc, những cơ quan kia nàng không biết dù một chữ.
"Nếu là bảo vật tương truyền, trực tiếp hỏi bọn họ sẽ không có khả năng." Tư Thiên Hoàng cũng đã nghe nói qua Mặc gia, nếu như lấy danh nghĩa hoàng thất, chỉ sợ rất khó, sự tồn tại của Mặc gia vô cùng đặc biệt, ban đầu tổ tiên Phong quốc lúc chinh chiến, Mặc gia ra sức giúp đỡ, vì vậy, hoàng thất vẫn lễ đãi với bọn họ rất nhiều.
"Giành được là xong." Tư Thiên Hoán lười biếng cười, trong lúc vô tình trên người lộ ra chút khí phách.
Tô Tiểu Vũ nhìn si ngốc nhìn Tư Thiên Hoán, "Nếu như giành được, ta đã không chờ tới bây giờ?"
Truyền thừa Mặc gia trăm năm, vô cùng tinh thông ngũ hành bát quái, hơn nữa mỗi một đời Mặc gia đều có người tinh thông độc thuật, cơ quan hợp với độc thuật, khiến Mặc gia càng thêm cường thịnh.
"Tô cô nương, đã như vậy, vậy tiểu đệ, ngươi liền giúp huynh một tay đi." Lần này Tư Thiên Hoàng hoàn toàn an tâm, thậm chí có ý định trêu chọc, hắn biết tiểu tử thúi quen thuộc những thứ trận pháp cơ quan kia hơn bất kỳ ai khác, Mặc gia ở trong mắt người khác là vững như thành đồng, nhưng sợ rằng tiểu tử thúi còn không để trong mắt.
"Hoàng huynh, thân thể Vũ nhi còn chưa khỏe......" Mày đẹp Tư Thiên Hoán nhảy lên, lười biếng tựa vào trên giường, bộ dáng muốn ăn đòn, nhìn thấy Tư Thiên Hoàng nghiến răng, Tô Tiểu Vũ hết sức khinh bỉ.
"Thịnh thế đại hôn, khắp chốn mừng vui." Ý tưởng Tư Thiên Hoàng lóe lên, từ từ vuốt cái ly, lộ ra nụ cười hệt y từ phụ.
Tư Thiên Hoán vừa nghe, hài lòng nhếch miệng, "Vũ nhi, ngày mai chúng ta liền lên đường." Ra roi thúc ngựa, ba ngày có thể đến Vân La thành, qua lại sáu ngày, bọn họ còn có 9 ngày có thể tìm tuyết triết thảo, tốc độ nhanh một chút, có lẽ còn có thể mang vật nhỏ đi dạo Vân La thành một chút.
Tư Thiên Hoàng nhếch môi, hài lòng gật đầu một cái, xoay người rời đi, thời thời khắc khắc hắn nhìn Ngâm Nhi mới có thể an tâm.
Khóe miệng Tô Tiểu Vũ rựt rựt, ngậm thật chặt miệng, hai mắt tê dại nhìn địa phương không biết tên phía trước, nàng không muốn mắng người, nhưng có người thật sự rất thiếu mắng, bọn họ thương lượng chuyện giống như món hàng, khỏe hay không giống như món hàng không thương lượng qua nàng!
"Độc Khúc Ngâm không thể kéo dài nữa." Tư Thiên Hoán chậm rãi đứng dậy, đau lòng thở dài.
"Khúc Ngâm là nữ nhân của ta, ta tự nhiên sẽ cứu, không cần dùng phép khích tướng." Tô Tiểu Vũ lười biếng ngáp dài, nhu nhược không xương tựa vào phía sau giường, liếc xéo Tư Thiên Hoán.
"Nữ nhân của ngươi?"
Tư Thiên Hoán nguy hiểm hí mắt, giống như một con sư tử phát hiện con mồi, mặc dù đứng cách giường không gần, thế nhưng cảm giác bị áp bức không có giảm bớt nửa phần.
"Hôn qua, sờ qua, ôm chầm, ôm lấy, ngủ qua, còn kém bái thiên địa, vào động phòng, nàng không phải của ta nữ nhân, thì là cái gì?" Cảm giác bị áp bức này đối với người khác có lẽ rất có lực sát thương, nhưng đối với Tô Tiểu Vũ không có tác dụng chút nào, cười như một con mèo thoả mãn, giọng nói cũng là nhu nhu nhược nhược, thế nhưng lời nói lại có thể tức chết đối phương.
Sờ qua, ngủ qua, còn kém bái thiên địa? Tư Thiên Hoán giận quá hóa cười, hai bước vọt tới trên giường cúi người, cả người tức giận không ẩn giấu, nào có giống như tiên như yêu trong rừng hoa lê ngày đó, không nhiễm trần thế? Hoàn toàn chính là một nam nhân ghen tuông.
"Con người của ta luôn luôn không thích thua kém người khác, ngươi đã cùng nữ nhân kia làm nhiều như vậy, ta tự nhiên không chịu thua nàng, không bằng, chúng ta tiếp tục chuyện hôm qua đang dang dở cho xong, như thế nào?" Tư Thiên Hoán nhíu mày, khóe miệng tà tà nâng lên, nụ cười trên mặt hoa như mạn châu sa diêm dúa lẳng lơ vô cùng hấp dẫn.
"A, đầu đau quá, mất máu quá nhiều chưa hồi phục, đau quá!." Tô Tiểu Vũ không tránh mà tiến tới, lông mày nhếch lên, một đôi mắt to hơi nước lượn lờ, đôi môi mím lại uất ức, cánh tay nhỏ còn khéo léo ôm eo nam nhân cường tráng.
Tô Tiểu Vũ ở phủ tướng quân giả vờ ngây ngốc năm năm, nói muốn diễn kịch, nàng liền diễn ngay được.
"Ngươi." Trên trán Tư Thiên Hoán gần như có thể mơ hồ thấy được gân xanh, môi mỏng mấp máy, cuối cùng hóa thành vẻ bất đắc dĩ  cười yếu ớt, vật nhỏ nghĩ hắn chắc chắn không hạ được quyết tâm với nàng sao?
"Ngươi đi chuẩn bị đồ, ta đi thăm Khúc Ngâm một chút." Tô Tiểu Vũ cười híp mắt nói.
Tinh quang đáy mắt Tư Thiên Hoán lưu quang chuyển một cái, dịu dàng cười nói, "Đồ tự nhiên có người đi chuẩn bị, Khúc cô nương cũng là hoàng tẩu của ta, ta đây là đệ đệ tự nhiên muốn thăm hỏi."
"Nàng là nữ." Tô Tiểu Vũ ngửi được vị chua nồng nặc, cắn răng nói ra.
"Nàng là nữ nhân của ngươi." Tư Thiên Hoán cười đến dịu dàng mê người.
"Vậy đi thôi." Tô Tiểu Vũ khẽ cười một tiếng, chợt đẩy hắn ra, thuận tay cầm áo khoác trên bình phong, trùm lên liền đi, Tư Thiên Hoán hừ lạnh một tiếng, chậm rãi đuổi theo.
Phượng Tê cung, tẩm cung Tư Thiên Chanh.
"Bạch Thuật a Bạch Thuật, từ lúc nào thì ngươi lừa gạt ta?" Tư Thiên Chanh hai tay chống nạnh,  khuôn mặt nhỏ tràn đầy tức giận.
"Chanh nhi, tức nhiều, sẽ sinh nếp nhăn." Bạch Thuật hài hước cười nói, không nhìn ra một chút thành ý.
Tư Thiên Chanh trừng hai mắt thật to, thấy dáng vẻ hắn vẫn còn lạnh nhạt, tức giận lườm một cái, lười phải nhìn hắn.
"Hiểu, ta vẫn cảm thấy đại tỷ ngốc phối hợp với Bạch Thuật, thật sự là lãng phí một người thanh niên tài tuấn." Tư Thiên Bắc nhàn nhã uống trà, thở dài nói.
"Đừng xem thường hoàng tỷ như vậy." Tư Thiên Hiểu không nóng không lạnh nhìn hắn một cái, "Bạch Thuật cũng không phải vĩnh viễn đắc chí."
"Quả thật, Tiểu Thuật Thuật ở trước mặt Hoán một chút tính khí cũng không có, Bạch Thuật đúng là nữ, ngươi nói bây giờ còn có chuyện Tô Tiểu Vũ thì sao?" Tư Thiên Bắc nghĩ đến lúc Bạch Thuật ở trước mặt Tư Thiên Hoán ngoan ngoãn, cúi đầu nở nụ cười.
"Nhỏ giọng một chút." Tư Thiên Hiểu cảm nhận được ánh mắt đến từ Bạch Thuật, nhàn nhạt nói.
"Thôi đi, lỗ tai hắn đâu có thính như vậy, ta nói nhỏ hơn nữa, hắn cũng không nghe thấy được." Tư Thiên Bắc khinh thường hừ hừ.
"Nhị vương gia?" Bạch Thuật cười như không cười liếc hắn một cái, hài lòng nhìn hắn câm miệng.
"Ánh mắt Tô Tiểu Vũ đổi sang màu đỏ, là bởi vì nàng học võ công, bình thường võ công nàng không tính là quá mạnh mẽ vì loại này võ công ẩn núp, dù sao, đả thương người khác càng nănggj, cắn trả sẽ càng nghiêm trọng hơn." Bạch Thuật nhấp một ngụm trà, nhàn nhạt nói ra, không biết Bạch Lê quyết định thế nào, phế võ công của nàng?
"Sự cắn trả này thật sự quá lớn." Tư Thiên Bắc nhíu mày, ngày hôm qua Tô Tiểu Vũ dùng hai lần công phu kia, liền té xỉu hai lần.
Tư Thiên Hiểu sờ mũi một cái, không nhịn được hỏi: "Ngươi nói Hoán có thể phế võ công của nàng không?" Dù sao tổn thương quá lớn.
"Không biết." Bạch Thuật nhún vai, cười nhìn Tư Thiên Hiểu, lão Tam này tính tình ôn hòa, nhưng rất thông minh.
"Tiểu tử thúi sẽ không phế võ công Tiểu Vũ." Tư Thiên Chanh bĩu môi, hoàn toàn không tán thành lời Tư Thiên Hiểu nói.
Tư Thiên Hiểu nghi ngờ, "Hoàng tỷ vì sao khẳng định như thế?"
"Tiểu tử thúi thương yêu Tiểu Vũ, không nỡ nhìn nàng chịu nửa điểm khổ, cho nên không hy vọng Tiểu Vũ luyện loại võ công đó, nhưng tiểu tử thúi còn hi vọng Tiểu Vũ có năng lực bảo vệ chính mình, mặc dù hắn cường đại, nhưng không thời thời khắc khắc che chở được cho Tiểu Vũ, cho nên ở thời điểm nguy hiểm tính mạng, hắn hi vọng Tiểu Vũ có thể sống sót, cho dù, người bị thương nặng."
Tư Thiên Chanh bĩu môi, đấng mày râu này biết cái gì.
"Hoàng tỷ, ngươi không phải ngốc nha." Tư Thiên Bắc nhíu mày, giải thích rất độc đáo.
Đôi mắt đẹp Tư Thiên Chanh nhíu lại, hung tợn nhìn chằm chằm Tư Thiên Bắc, bình thường nàng biểu hiện rất ngốc sao? Nàng chỉ là ham chơi một chút, đâu có ngốc?
"Chanh nhi không ngốc." Bạch Thuật kéo nàng về trong lòng, cảnh cáo nhìn Tư Thiên Bắc một cái, nữ nhân của hắn chỉ có hắn có thể khi dễ.
"Nhóc con bảo vệ." Tư Thiên Bắc khinh thường hừ nhẹ, nhìn Tư Thiên Hiểu, "Tam hoàng đệ, chúng ta mới là người của một thế giới." Không có ai yêu thương!
"Tam hoàng đệ ngươi không giống ngươi, người ta có......" Bạch Thuật nhàn nhạt nhìn không trung, giống như tùy ý nói.
"Bạch Thuật, chúng ta nên nên đi thăm Khúc cô nương một chút." Tư Thiên Hiểu nhẹ nhàng ho khan, cắt đứt lời của hắn, trong mắt thoáng qua một tia u ám, chỉ trách chính hắn không cẩn thận thu tay kia lại, khiến cho con hồ ly này nhìn thấy.
"Cũng đúng, tối hôm qua vẫn ngủ mê man, bây giờ nên tỉnh." Tư Thiên Chanh vẫn là đau đệ đệ, cười híp mắt đón lời của hắn, kéo tay Bạch Thuật, ánh mắt ý bảo không cho phép hắn khi dễ đệ đệ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.