"Ấn nhi cô nươngkhông ngồi xuống sao?" Tô Tiểu Vũ ngồi xuống trên ghế ở sau lưng, tùy ýchỉ vào ghế trúc trước mặt, tư thái thanh thản, lại ưu nhã cao quý.
"Đa tạ Tô cô nương, nô tỳ thân phận ti tiện, không dám ngồi." Lời Ấn nhituy nói như vậy, thế nhưng vẻ mặt cao ngạo lại không che giấu nửa phần,trong lòng hết sức khinh bỉ Tô Tiểu Vũ, nào có chủ tử nào sẽ ngồi chungcùng hạ nhân, sợ là này mấy năm cuộc sống không bằng người làm khiến cho trong xương nàng chỉ có hèn mọn, đáng tiếc cho tướng mạo này.
"Thật sự không ngồi sao?" Tô Tiểu Vũ nhíu mày, ánh sáng lóng lánh trong mắt quỷ dị.
"Tô cô nương, nô tỳ thật không thể ngồi." Ấn nhi không nhịn được nói xong,đột nhiên cảm thấy có gì không đúng, không đợi nàng nghĩ rõ ràng, trướcmắt một mảnh hoảng hốt, mất đi ý thức.
"Chủ tử Tiểu Vũ ngươi làmgì vậy?" Tây Vân bò dậy, vỗ vỗ bụi trên váy, lạnh lùng trợn mắt nhìn Ấnnhi một cái, thấy ánh mắt nàng đờ đẫn, không khỏi tò mò hỏi.
TôTiểu Vũ nghe vậy, nụ cười dần dần hiện lên ý lạnh, "Người của ta, khôngai được phép động." Tuy thực lực Vũ các mạnh, Vũ các đối phó phủ tướngquân dư dả, nhưng nếu trực tiếp chống lại Đức vương, vẫn có phiền toái,nếu không phải như thế, nàng làm sao có thể để cho Tây Vân bị Trưởng Tôn Thanh Thanh bắt quỳ xuống.
"Chỉ biết chủ tử Tiểu Vũ tốt nhất,chủ tử Tiểu Vũ nói cho người ta đi, ngươi hạ thuốc gì?" Tây Vân mắt tokhẽ cong, cười híp mắt hỏi, thấy ánh mắt Ấn nhi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-khuynh-thanh-minh-vuong-doc-sung-cung-chieu-phi/564219/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.