"Người của ta, không ai được phép khi dễ."
Tô Tiểu Vũ chậm rãi đi trở về, nhàn nhạt nhìn qua hộ vệ một cái, hàn ý trong đó, khiến hộ vệ kia không tự chủ được rung mình, sợ hãi dâng lên từ đáy lòng, hắn cũng không biết, tại sao lại e ngại thiếu niên thoạt nhìn như vô hại này.
"Chủ tử Tiểu Vũ, thật xin lỗi." Tây Vân đi tới trước mặt Tô Tiểu Vũ, trong lòng biết mình gây họa, ủy ủy khuất khuất, không dám ngẩng đầu.
Tô Tiểu Vũ không lên tiếng, chỉ xoay người chuẩn bị đi, lại bị người ta ngăn lại.
"Phòng đấu giá Bạch gia há là nơi có thể cho bọn ngươi quấy rối! Đứng lại cho ta!" Người tới mặc áo bào màu đen, nhìn qua giống như là thủ lĩnh hộ vệ, hắn lạnh lùng nhìn Tô Tiểu Vũ, trong tay nắm chặt trường kiếm, thực lực thiếu niên này hắn vừa mới chứng kiến, hắn biết mình không phải là đối thủ của hắn, nhưng phòng đấu giá tôn nghiêm không thể để cho chà đạp, dù là hắn chết!
"Ngươi ngăn được ta?" Tô Tiểu Vũ cười, mắt cong cong, lông mi thật dài như cánh bướm run rẩy, nụ cười này, giống như Tuyết Liên nở rộ, thanh diễm tuyệt trần.
Thủ lĩnh hộ vệ kia ngơ ngẩn hồi lâu, cuối cùng nhìn thấy đáy mắt nàng là châm chọc khinh miệt liền tỉnh táo lại.
Nụ cười này rất đẹp, nhưng mà, Tây Vân biết rõ tính tình Tô Tiểu Vũ, toát ra mồ hôi lạnh, chủ tử Tiểu Vũ bình thường sẽ không cười như vậy, nếu cười như thế, tức là đã chọc giận nàng "Cười", sẽ không có kết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-khuynh-thanh-minh-vuong-doc-sung-cung-chieu-phi/564204/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.