Trước khi ngã xuống mất đi ý thức, mơ hồ nghe được vài tiếng kinh hô, Lăng Tiếu nghĩ, không cần tỉnh lại thì tốt rồi.
Cậu lần đầu tiên té xỉu, là năm đó khi mẹ ở trước mắt cậu từ trên cửa sổ nhảy xuống.
Ngất đi kỳ thật rất dễ dàng, thật sự, chóng mặt vài lần liền hiểu được. Đầu óc nhoáng lên một cái, là có thể trước mắt tối sầm rồi ngã xuống.
Là có thể đem những chuyện thống khổ này, chuyện đáng sợ, chuyện không biết phải đối mặt như thế nào, giải quyết như thế nào, tạm thời ngăn ở bên ngoài ý thức, cái gì cũng không nghe thấy, không nhìn thấy.
Nếu sau khi tỉnh lại, phát hiện hóa ra chuyện gì cũng đều không có xảy ra thì tốt rồi.
Ý thức một lần nữa trở lại đại não, là kèm với một trận đau nhức.
Lăng Tiếu ngay cả tiếng kêu đau đớn đều phát ra không được, chỉ có thể suy yếu mở to mắt, sau đó một chén nước đường tỏa hơi nóng bưng ngay trước mặt cậu. Phía trên bờ môi cậu một trận nóng rát đau đớn, Đinh Nghi ấn vào huyệt nhân trung () bắt cậu phải tỉnh lại. Mỗi lần cậu ngất, Đinh Nghi đều dùng loại phương thức đáng sợ mà thô lỗ này ép cậu tỉnh lại. Kỳ thật không thể trách Đinh Nghi, y từ nhỏ đến lớn cùng người khác đánh nhau, khi còn bé không làm nên trò trống gì, mỗi lần bị người ta độc ác đánh đến ngất đi, Đinh Hoằng người nữ nhân kia sẽ liều chết ấn huyệt nhân trung đem y ấn cho tỉnh lại,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-hoanh-sinh/2264873/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.