Đinh Nghi đờ ra ngây ngẩn cả người, sau một lúc lâu mới hồi phục lại tinh thần. Lăng Tiếu rót hai chén trà nóng cho ba mẹ Nhan, nhẹ giọng an ủi nói: “Các bác đừng vội, chậm rãi nói.” 
Mẹ Nhan lấy lại bình tĩnh, mở miệng nói: “Chúng tôi vì muốn Mộ Thương theo chúng tôi trở về Mĩ, cầm đi hộ chiếu, di động, thẻ tín dụng của nó, mỗi ngày đều trông chừng nó, sợ nó trộm đi ra ngoài. Nó hai ngày kia thoạt nhìn rất trấn tĩnh, cũng không ngăn cản chúng tôi giúp nó thu thập hành lý, cho nên chúng tôi đều cho rằng nó đã nghĩ thông suốt ……” Giọng nói dừng một chút, xuất hiện một tia nghẹn ngào, “Ai ngờ đến sân bay, một cái xoay người đi đã không thấy tăm hơi. Chúng tôi đều sợ hãi, máy bay cũng không lên, tìm khắp nơi cũng không thấy nó.” 
“Cậu, cậu ấy…… có lẽ có chuyện gì nên tạm rời đi?” Đinh Nghi khó khăn mở miệng nói, “Nói như thế nào, cậu ấy cũng không phải trẻ con, làm chuyện gì hẳn là đều có chừng mực.” 
Mẹ Nhan lắc đầu: “Trước khi lên máy bay còn nháo trò mất tích, cái này gọi là có chừng mực? Hộ chiếu cùng thẻ tín dụng của nó đều ở chỗ chúng tôi, nó thân không xu nào sẽ đi đâu? Lại không có biện pháp liên hệ với nó…… Chúng tôi nghĩ tới nghĩ lui, nghĩ nó chắc chắn phải đi tìm cậu, sau khi đến bệnh viện mới phát hiện cậu đã xuất viện, sau đó đành phải tìm tới nơi này. Nó…… thật sự không có tới tìm cậu?” 
Đinh Nghi 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-hoanh-sinh/2264858/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.