Nam nhân bị y bắt được cổ tay tuyệt không thấy kinh hoảng, ngược lại thuận thế liền lôi một tay Đinh Nghi, đưa y kéo vào trong lòng mình, thấp giọng cười rộ lên: “Cậu điên rồi a, Đinh Nghi. Gọi điện thoại cho cậu cũng không tiếp, ngay cả cửa cũng không mở cho tôi — chìa khóa là Lăng Tiếu cho tôi, cậu đã bị bán đứng.”
Đinh Nghi nhướng mày, cười lạnh: “Cậu ấy thế mà lại đứng về phía cậu.”
“Đúng vậy.” Nhan Mộ Thương vô liêm sỉ cười, “Cho nên tối hôm nay em ấy không về, ở lại nơi nào đó của Đường Hoan. Cậu nói xem, em ấy có ý tốt như vậy, chúng ta phụ lòng nữa thì không tốt.”
Đinh Nghi tựa tiếu phi tiếu nhìn chằm chằm Nhan Mộ Thương: “Vậy phải như thế nào để không phụ lòng đây?”
Nhan Mộ Thương nhẹ nhàng đè thân thể y xuống, dán ở lỗ tai y cười nhẹ: “Cậu nói xem? Tôi thế nhưng buổi chiều mới về, chênh lệch múi giờ cũng chưa đảo lại liền chạy đến đây, có tính là kinh hỉ không a?”
“Tôi nói……” Đinh Nghi khóe miệng nhấc lên một chút cười khẽ, bỗng dùng sức một cái, hung hăng đem Nhan Mộ Thương từ trên người xốc xuống dưới, xoay người liền đè lên, nắm cằm hắn, ánh mắt lạnh lùng, “Cậu mẹ nó đem nơi này thành khách sạn, phòng tùy tiện mở, giường tùy tiện nằm sao? Cậu còn trông cậy vào cho tôi kinh hỉ a? Cậu không phải cảm thấy tôi hẳn là phải ôm cậu khóc, hỏi cậu ở Mĩ có chịu ủy khuất hay không chứ? Nhan Mộ Thương!”
Nhan Mộ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-hoanh-sinh/2264854/chuong-41.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.