Editor: Kua Kua (Ái Vũ)
Thẩm Phạn chạy một đường trở về tẩm cung, ngồi trên giường, đôi tay vây lấy hai đầu đầu gối, cuộn tròn cả người lại, cả một lúc lâu sau vẫn không thể hồi phục lại tinh thần.
"Hắn khi nào lại có tâm tư như thế?"
"Thân ảnh kiếp trước thật đúng là hắn."
"Vì cái gì, vì cái gì?" Thẩm Phạn ảo não nghĩ mãi mà không hiểu được.
Phỉ Huyễn Minh đi vào tẩm cung của Thẩm Phạn, tay mang theo mứt hoa hồng nàng thích ăn.
Vừa tiến và, hắn gọi một tiếng: "Phạn Phạn."
Sau đó, chỉ thấy một bóng hình nhỏ nhắn nhào vào trong lòng ngực hắn, ôm chặt lấy hắn.
"Làm sao vậy?" Phỉ Huyễn Minh vuốt ve tóc nàng, quan tâm hỏi.
"Ta không biết nên nói cái gì nữa. Chỉ là trong khoảng khắc này, ta rất nhớ chàng."
Chỉ cần ôm hắn, nàng sẽ cảm thấy an toàn. Chỉ cần có hắn ở đây, mọi thứ liền tốt đẹp.
Phỉ Huyễn Minh nâng cằm nàng lên, nhìn đến ánh mắt hoảng sợ, không tiêu cự của nàng, bằng vào trực giác nhạy bén của hắn khẳng định chắc chắn đã có chuyện xảy ra. Bằng không làm sao hắn có thể lăn lộn ở vị trí Chỉ Huy này lâu như thế được.
"Có phải là do Thẩm Chi Ngọc hay không?" Phỉ Huyễn Minh nhẹ giọng hỏi.
Nàng cắn môi, mặt quay về một bên, trầm mặc, khóe mặt rưng rưng.
"Đừng sợ, ngoan ngoãn chờ ta trở lại." Toàn thân hắn không ngừng tản ra sát khí, hai tròng mắt nổi lửa, nắm chặt thanh kiếm trong tay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-dai-nhan-cam-y-ve/2131638/chuong-16.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.