Khi Thanh Hương chạy đến bệnh viện, Nhậm Tuyết đang ở trong phòng cấp cứu.
Khuất Giang đi qua đi lại ngoài hành lang, sắc mặt sa sầm, mồ hôi ướt đẫm áo. Anh mặc quần ngố áo phông, đi dép trong nhà, chứng tỏ quá lo lắng vội vã nên không để ý hình tượng.
Thanh Hương lo lắng hỏi:
- Nhậm Tuyết sao rồi ạ?
- Bác sĩ hỏi một hồi rồi đuổi anh ra. Thấy họ bảo bị nhẹ, chắc không sao.
- Anh có nói Nhậm Tuyết ăn ngải cứu không?
- Có. – Khuất Giang nhăn nhó gật đầu, ái ngại. – Bác sĩ mắng cho một trận, bắt liệt kê hết đồ ăn thức uống. Sau khi ăn tối, cô ấy còn ăn nửa quả dứa.
- Cái… - Thanh Hương nói lớn, sau đó vội vã hãm lại, giảm nhỏ âm thanh. – Khuất Giang, em đã dặn không được ăn dứa rồi mà.
Khuất Giang cúi đầu, chớp chớp mắt:
- Anh quên khuấy mất. Thấy cô ấy ăn được anh vui quá nên…
Bó tay.
Thế mà dám nói: Nhậm Tuyết tự biết chừng mực.
Chừng mực cái khỉ gì, đồ được ăn không ăn, cứ nhè những thứ không được ăn để tương vào. Đi viện là phải.
Chỉ tội đứa nhỏ trong bụng.
Thanh Hương khẽ thở dài.
Khuất Giang liếc cô thăm dò, nhẹ nhàng nói:
- Lẽ ra anh nên nghe lời em. Thật xin lỗi, hồi tối còn nặng lời với em.
- Không sao. – Thanh Hương xua tay. – Cũng tại em nóng nảy to tiếng với Nhậm Tuyết.
Tâm tình cô khá hơn một chút vì Khuất Giang lại nhẹ nhàng và lịch sự. Cô rất sợ ánh mắt lạnh lùng dữ tợn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-cuc-suc-thieu-gia/3801181/chuong-8.html