Nhậm Tuyết kích động gào lớn:
- Cái gì? Cô đuổi ai? Nếu không có cô, giờ này tôi và Khuất Giang đã kết hôn. Đều tại cô nhảy ra chen ngang, bỏ bùa ông nội anh ấy. Cô là cái thá gì?
- Nếu không có tôi, một phân cổ phần Khuất thị Khuất Giang cũng không lấy được. – Thanh Hương quát trả. – Đồ vong ân bội nghĩa.
- Khuất Giang tài giỏi, không cần thứ đĩ đời như cô kéo cổ phần về. Đừng có kiêu ngạo.
- Tiền về tay rồi nói gì chẳng được.
Nhậm Tuyết chồm tới quầy, chỉ tay vào mặt Thanh Hương:
- Đồ mặt dày. Cô không muốn đến nhà, cố tình gọi Khuất Giang ra ngoài để câu dẫn anh ấy phải không?
Thanh Hương tức đến nỗi tai muốn xì khói:
- Chính Khuất Giang hết lời năn nỉ tôi nấu, anh ta tự tới đây lấy. Mỗi lần đều gặp trong quán này, câu dẫn cái gì? Tôi nấu ăn cho cô, cô lấy oán báo ân. Lập tức cút ngay cho tôi… Bảo Khuất Giang đừng bao giờ… đừng mở mồm nhờ tôi nấu ăn nữa.
- Con khốn, mày tưởng mày là ai? Chỉ như con hầu nhà tao… Đồ ti tiện, tham tiền hám trai, muốn bò lên giường chồng tao. Con điếm… – Nhậm Tuyết điên cuồng nhảy chồm chồm lên, muốn xông qua quầy để đánh Thanh Hương.
Yên Húc, nhân viên nam trong quán vội vã chạy tới túm tay Nhậm Tuyết lôi về phía cửa.
Thanh Hương tức nghẹn thở vẫn phải kêu lên:
- Yên Húc, cẩn thận! Cô ta đang có thai.
Yên Húc lập tức giảm nhẹ lực, không dám kéo mạnh.
Thanh Hương thở hắt ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-cuc-suc-thieu-gia/3801178/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.