Chương trước
Chương sau
Tô Nguyệt lấy tay đùa với mấy hạt mã não trên rèm cửa, bĩu môi nói: ”Không thích chính là không thích chứ sao, nào có lý do gì. Hơn nữa, ta cũng không có bất bình dùm a, chỉ là ăn ngay nói thật thôi. ”
Không thích chính là không thích.
Những lời này quả thật chạm lòng Bạch Cẩm Tâm, nàng đối với Tô Nguyệt hảo cảm lên cao vút trong nháy mắt chỉ vì chung lập trường.
Nàng chỉ muốn chụp lấy tay Tô Nguyệt, kích động hô to một tiếng ”Tri âm nha”, chợt nghe bên cạnh Thẩm Huyên mím môi khẽ cười nói: ”Ngươi nói bậy ạ! Ta thấy chẳng qua chỉ là ba năm trước ngươi không thành Định vương phi được, nên mới giận hắn ta a!”
”Ngươi đừng có nói bậy!” Tô Nguyệt nhất thời giận, tự tay cào vào Thẩm Huyên, khiến nàng ta phải vội vã xin tha.
Bạch Cẩm Tâm ở bên cạnh, chốc lát chợt ngộ ra: ”Thì ra nghe đồn ba năm trước Định vương bị buộc hôn với một người trở về từ núi Dao Quan, vậy đó chính là ngươi a.”
”Cẩm nhi, đó không phải chân tướng sự tình!” Tô Nguyệt vội vàng hướng về phía nàng giải thích, ”Đó là ý của cha ta thôi, ba năm trước đây ta chỉ mới 11 tuổi, sẽ muốn lập gia đình sao, buồn cười.”
Bạch Cẩm Tâm nhìn có chút hả hê, nhắc nhở nàng ta: ”11 tuổi chuẩn bị lập gia đình, đó không phải chuyện rất bình thường sao?”
Thông thường tiểu thư đại gia, sau mười tuổi liền muốn đi theo mẫu thân đến các phủ đệ, tham gia các hội họp buồn chán, để thể hiện bộ mặt.
Mà các đại phu nhân cũng sẽ mượn cơ hội này, cho con trai mình đi nhìn tìm đối tượng, không sai biệt lắm thì đến mười ba tuổi là thời điểm đẹp, việc hôn nhân có thể đến rồi.
Sau đó có thể bắt đầu chuẩn bị giá y, học tập quản lý tài sản, quản gia, chừng mười lăm tuổi liền thành con gái đã xuất giá, bắt đầu giúp chồng dạy con.
Thật sự là nhân sinh bận rộn.
Cho nên nói, 11 tuổi ở trong thời đại này, thật sự không còn nhỏ nữa.
Tô Nguyệt giậm chân một cái, vừa giận vừa nói: ”Ai nha, Cẩm nhi, ngươi cùng Huyên tỷ tỷ bắt nạt ta!”
”Có không? ” Bạch Cẩm Tâm vẻ mặt như vô tội, dùng giọng điệu vừa rồi của Tô Nguyệt nói, ”Bắt nạt ngươi lúc nào chứ, ta bất quá ăn ngay nói thật mà thôi.”
”Các ngươi nghĩ thế nào a? Hắn để cho ta mất tích như vậy, ta làm sao có thể thích hắn?”
”Không phải nói yêu nhiều, hận càng sâu sao?”
”Cẩm nhi, nếu không biết dùng từ nên học Huyên tỷ tỷ, đọc sách đi a.”
Thẩm Huyên gật đầu: ”Ta cảm thấy Cẩm nhi nói rất đúng.”
...

Bạch Cẩm Tâm cảm thấy chuyến đi đến hội mẫu đơn ký này thật không tệ.
ó gặp phải người nọ đoạn không vui tiểu nhạc đệm, nói tóm lại, vẫn là tương đối khoái trá.
Bạch Cẩm Tâm gây chuyện náo loạn một khoảng thời gian, còn cùng Tô Nguyệt, Thẩm Huyên hai người gặp gỡ, ngoại trừ việc rơi xuống nước, gặp phải người kia, còn lại vẫn là tương đối khoái trá.
Vẫy tay từ biệt hai người để trở về xe ngựa, Bạch Cẩm Tâm nghiêng dựa vào chiếc gối tựa màu hồng cánh sen, xoa xoa trán nói: ”Hiện tại Bạch Cẩm Tâm chắc chắn là đã về nhà cáo trạng trước rồi?”
Như Nguyệt vô cùng khẳng định nói: ”Chuyện đó còn cần phải nói.”
”Ai,” Bạch Cẩm Tâm than nhẹ một tiếng, ”Nước đến thành chặn a.”
...
Mộc Trà Lâu team dịch
”Ai, đi rồi à.” Mộ Dung Huyền nhẹ nhàng than thở, cả người trong bộ áo trắng dựa vào lầu hai trên lan can, cách trì bích thủy một đoạn, vừa đúng dịp thấy đối diện.
Linh Nhất nhếch mép một cái: ”Tiên sinh, ngươi cũng coi như đọc đủ thứ thi thư, vậy mà đi nhìn trộm nữ tử người ta, không tốt lắm đâu?”
”Trong sách cũng nói, yểu điệu thục nữ, quân tử hảo cầu a. Quên đi, có nói ngươi cũng không hiểu.” Mộ Dung Huyền lười cùng Linh Nhất giải thích, tiếp tục nhìn sang phía bờ sông bên kia, cảm khái nói, ”Tô đại tiểu thư không phải dễ đối phó, có thể thuận mắt nàng ta, Bạch Tam tiểu thư này, thật không đơn giản.”
Linh Nhất cảm giác lưng có chút lạnh, quay đầu lại cúi đầu thưởng thức trà, nhỏ giọng hỏi Mộ Dung Huyền :”Tiên sinh người bớt gây chuyện, Vương gia cũng sẽ không rảnh mà thả khí lạnh.”
”Ai, phải? Ta làm sao lại không nhận ra?” Mộ Dung Huyền không để ý chút nào, tiếp tục nói, ”Vừa rồi còn có chiêu đó, đem chuyện đổ vào tay người khác, coi như là hữu dũng hữu mưu rồi.”
”Người rất tán thưởng nàng ta?” nam nhân nãy giờ vẫn ngồi phía sau uống trà, cuối cùng ngước mắt lên dò hỏi, thanh âm không nhanh không chậm, lại như lưỡi dao cương nghị.
Mộ Dung Huyền xoay người lại dựa lưng vào lan can, cười tươi như hoa: ”Hiểu biết y thuật, có mưu lược, có mị lực, muốn không tán thưởng cũng không được a. Vừa đúng lúc ta với Bạch phủ có chút giao tình, lúc rảnh rỗi có thể đi đến phủ họ bài phỏng một cái.”
”Ngươi từ lúc nào cùng Bạch phủ có giao tình?” con ngươi Lê Diệp híp lại, ngôn ngữ trong trẻo nhưng lạnh lùng, nghĩa khí mang chút lạnh lẽo.
Mộ Dung Huyên mặt không đỏ, nói: ”Lần trước ở Trầm lão quốc công từng gặp nhau một lần mà, sơ giao cũng tính như giao tình.”
”Ta nhớ công văn trong phủ ngươi còn chưa xử lý xong a!? Vừa lúc ngươi bây giờ đang rảnh rỗi, ngày hôm nay xử lý toàn bộ đi!”
Lê Diệp nhàn nhạt bỏ lại một câu, đứng dậy rời đi.
Toàn thân hắc bào, chân dài bước đi, tay áo trên dưới tung bay, khí thế xuất chúng.
Mộ Dung Huyền nhìn bóng lưng rời đi, bên khóe miệng tiếu ý càng sâu.

” Linh Nhất, ngươi đi báo tin cho Trầm lão phu nhân quốc công một tiếng, nói rõ Định vương điện hạ có coi trọng một người, còn phải âm thầm khảo sát một chút, phẩm hành ra sao báo lại cho ta.”
”Người nói chính là Bạch..”
”Xuỵt,” Mộ Dung Huyền làm động tác ”Thiên cơ bất khả lộ.”
Trong lòng cũng nghĩ: trăm kế ngàn kế vẫn là đi trước một bước.
Tại bên kia, Bạch Cẩm Tâm còn đang bận ứng đối Lạc di nương cùng Bạch Cẩm Miên làm khó làm dễ, bên này nàng đã bị người ta tính toán lên người.
Xe ngựa vừa mới dừng lại trước Bạch phủ, thì có một nhóm người đã bao vây rồi.
Như Nguyệt đỡ Bạch Cẩm Tâm xuống xe ngựa, hướng về phía đại quản gia gật đầu.
”Lão gia đang chờ, Tam tiểu thư xin mời.” Bạch Sang đưa tay làm động tác mời, để Bạch Cẩm Tâm đi trước, hắn theo sát nàng ở phía sau.
Bạch Cẩm Tâm cùng Bạch Sang quan hệ không tệ, có thể nói nàng trong phòng ăn mặc chi phí có thể thuận lợi mang bên ngoài vào trong phủ, nếu như không có hắn ngầm đồng ý, căn bản không thể làm được.
Từ ba năm trước lấy mấy lượng bạc vụn cho hắn mua rượu uống, đến bây giờ an bài cho hai cháu trai hắn vào Phong Nhã Các, hai người cũng có thể xem như cùng hội cùng thuyền.
”Tình hình ra sao?” Bạch Cẩm Tâm vừa đi vừa hỏi, dùng ngữ điệu chỉ hai người nghe.
Bạch Sang thấp giọng hội đáp: ”Nhị tiểu thư vừa về liền chạy tới chỗ phòng Lạc di nương khóc lớn một hơi, sau đó Lạc di nương mang theo Nhị tiểu thư vọt thẳng vào thư phòng lão gia đại náo một trận, hiện tại lão gia đang phiền não, ai khuyên cũng không được, Tam tiểu thư người nên chú ý chút ít.”
Bạch Cẩm Tâm gật đầu: ”Đa tạ đại quản gia.”
Bạch Sang cười cười: ”Tam tiểu thư nói gì vậy, chỉ có tiểu nhân mới phải đa tạ Tam tiểu thư. Nếu có việc gì cần làm, người cứ việc phân phó.”
Bạch Cẩm Tâm cong nhẹ khóe môi: ”Lần này không cần làm phiền Bạch quản gia rồi.”
Bạch Cẩm Miên đã tính toán sẵn, tình huống hiện tại sớm đã nằm trong dự liệu.
Quả không ngoài suy đoán, còn chưa đi vào thư phòng, chợt nghe bên trong Lạc di nương tiếng khóc xa xa truyền đến, âm thanh bi thảm uyển chuyển, khóc một tiếng mười mấy bước cũng nghe.
Bạch Cẩm Tâm lắc đầu than thở: ”Cái này là tràn đầy kỹ thuật a.”
”Tiểu thư, người nghiêm túc một chút.” Bên cạnh Như Nguyệt nghe lời này muốn cười, nhưng vẫn là nhịn được, nghiêm túc nhíu mày nhắc nhở Bạch Cẩm Tâm một tiếng.
Bạch Cẩm Tâm hướng về phía nàng ta thè lưỡi làm mặt quỷ, nhấc chân hướng vào trong phòng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.