”Đưa giải dược!” Trấn lăng quắc cặp mắt tràn đầy hung ác độc địa và bạo ngược, tay cầm kiếm run run, cả người không kìm được tức giận.
Bạch Cẩm Tâm ánh mắt không né không tránh, cười lạnh một tiếng: ”Cái này không phải độc dược, lấy đau ra giải dược?”
"Ngươi! "
Trân Lăng sát khí trong mắt nổi lên, tay cầm kiếm cũng run lên, rạch một đường dài vào cổ Bạch Cẩm Tâm.
Ngay đồng thời, hắn tự lấy tay bưng cổ, cảm giác lưỡi kiếm kia xẹt qua da thịt, hắn cũng bị.
Chẳng lẽ thật sự mình cùng nàng ta hòa thành một mệnh?
"
Suy nghĩ này vừa tới, trong lòng hắn lửa giận bốc lên, tức giận xông tới: ”Ngươi muốn chết!”
”Ta muốn chết không phải là ngươi muốn chết sao?” Bạch Cẩm Tâm chịu đựng cơn đau từ vết thương, nét mặt cười cợt không thay đổi, lại mang theo giọng nói mỉa mai như đang cười nhạo hắn lúc này thật ngớ ngẩn.
Trăn Lăng tay nắm kiếm nổi cả gân xanh, run lên thật lâu nhưng cũng không xuống tay. Cuối cùng thu lại lưỡi kiếm, giắt bên hông người.
Nhìn từng động tác của hắn, Bạch Cẩm Tâm mặt dửng dưng, nhưng trong lòng vừa đặt một tảng đá lớn xuống.
Nhân sinh hầu như đều là một cuộc đánh cược, nói nàng không khẩn trương cũng không đúng. Lỡ may người này lại không tin, thẳng tay một kiếm kết thúc nàng thì phải làm sao.
Dù sao nàng cũng vừa mới dậy thì, phong nhã hào hoa,nếu như lúc này xí lắc léo, chỉ có thể dùng từ bi thảm để hình dung a.
”Nghĩ lại rồi? không giết ta?” nàng ngồi xuống cạnh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-co-doc/1661102/chuong-21.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.