Chương trước
Chương sau
”Đưa giải dược!” Trấn lăng quắc cặp mắt tràn đầy hung ác độc địa và bạo ngược, tay cầm kiếm run run, cả người không kìm được tức giận.
Bạch Cẩm Tâm ánh mắt không né không tránh, cười lạnh một tiếng: ”Cái này không phải độc dược, lấy đau ra giải dược?”
"Ngươi! "
Trân Lăng sát khí trong mắt nổi lên, tay cầm kiếm cũng run lên, rạch một đường dài vào cổ Bạch Cẩm Tâm.
Ngay đồng thời, hắn tự lấy tay bưng cổ, cảm giác lưỡi kiếm kia xẹt qua da thịt, hắn cũng bị.
Chẳng lẽ thật sự mình cùng nàng ta hòa thành một mệnh?
"
Suy nghĩ này vừa tới, trong lòng hắn lửa giận bốc lên, tức giận xông tới: ”Ngươi muốn chết!”
”Ta muốn chết không phải là ngươi muốn chết sao?” Bạch Cẩm Tâm chịu đựng cơn đau từ vết thương, nét mặt cười cợt không thay đổi, lại mang theo giọng nói mỉa mai như đang cười nhạo hắn lúc này thật ngớ ngẩn.
Trăn Lăng tay nắm kiếm nổi cả gân xanh, run lên thật lâu nhưng cũng không xuống tay. Cuối cùng thu lại lưỡi kiếm, giắt bên hông người.
Nhìn từng động tác của hắn, Bạch Cẩm Tâm mặt dửng dưng, nhưng trong lòng vừa đặt một tảng đá lớn xuống.
Nhân sinh hầu như đều là một cuộc đánh cược, nói nàng không khẩn trương cũng không đúng. Lỡ may người này lại không tin, thẳng tay một kiếm kết thúc nàng thì phải làm sao.
Dù sao nàng cũng vừa mới dậy thì, phong nhã hào hoa,nếu như lúc này xí lắc léo, chỉ có thể dùng từ bi thảm để hình dung a.
”Nghĩ lại rồi? không giết ta?” nàng ngồi xuống cạnh hắn, bình tĩnh vô cùng đưa tay qua bát, uống trà.
"Tạm thời lưu ngươi một mạng. "
m thanh của hắn lạnh lùng phảng phất lạnh như sương, sau đó gắng gượng đứng lên.
”Ai ai ai,” Bạch Cẩm Tâm vội vã đặt chén trà xuống, gọi lại hắn, ”Bộ dáng của ngươi như thế này còn định chạy loạn khắp nơi hả? Ngươi suy nghĩ kỹ đi, nếu ngươi chết, là một xác hai mạng nha. ”
Tuy là ”Đồng mệnh” có phân chủ phó, nhưng mệnh vẫn dính liền nhau, hắn muốn chết, nàng cũng phải chết theo đó.
Hắn không quay đầu lại, mà nhảy thẳng ra cửa sổ, chỉ lạnh lùng ném lại một câu ”Ngươi tốt nhất nên ráng mà giữ kỹ cái mạng nhỏ của ngươi đi!”
Bạch Cẩm Tâm lấy thuốc xử lý vết thương trên cổ, khẽ hừ một tiếng: ”Cái mạng nhỏ của ta chắc chắn được bảo vệ cẩn thận rồi, không phiền ngươi quan tâm.”
Lúc ăn cơm tối, Thanh Vân sư thái khẩn trương hỏi cổ nàng làm sao vậy, nàng vừa nhai cơm vừa trả lời: ”Muỗi cắn.”
Thanh Vân sư thái lo lắng nói: ”Đám muỗi này thật quá hung tàn mà.”
Trắng cẩm tâm cúi đầu cười gượng.

Sau khi ăn xong, nàng đi tìm sư thái chủ trì bái biệt, chuẩn bị ngày mai trở về thịnh kinh.
Hội hoa mẫu đơn đã sớm trôi qua, nơi này quá nguy hiểm, vẫn là sớm trở về cái ổ nhỏ của nàng thôi.
Hơn nữa, thức ăn chay cho dù rất ngon, nhưng ăn liên tục cũng không thể chịu được, nàng cảm giác miệng mình nhạt không còn vị gì rồi.
Thật là nhớ Thái Bạch Lầu thức ăn thơm lưng nha.
Thật là nhớ Trung Lầu giò heo tươm mật nha.
Ở đây thêm chút nữa, ngay cả nha đầu Như Nguyệt kia cũng lải nhải sắp điên rồi.
Ngày hôm sau Bạch Cẩm Tâm thức dậy thật sớm, vẫy tay từ biết mọi người, sau đó liền bước lên xe ngựa trở về.
Đến xế chiều, xe ngựa đã về đến Bạch phủ, Bạch Cẩm Tâm vào sân chuyện đầu tiên chính là: ”Nhanh mang cho bản tiểu thư một bàn thức ăn ngon nha!”
Như Nguyệt cùng Hương Xảo thấy nàng đã quay về, vui vẻ vô cùng, liền vội vàng có đồ gì ngon đều lấy ra, còn gọi hạ nhân sai vặt chạy ra bên ngoài mua về mấy món bình thường nàng thích ăn.
Ăn uống no nê, Bạch Cẩm tâm thoải mái lên giường nằm, bộ dạng lười biếng: ”Cổ ngữ nói đúng, ổ vàng ổ bạc không bằng ổ chó nhà mình a.”
”Tiểu thư.” Như Nguyệt chạy tới, gọi nàng một tiếng.
Mộc Trà Lâu team dịch
”Tiểu thư.” Hương Xảo cũng nhào tới, gọi nàng một tiếng.
Bạch Cẩm Tâm giương mắt nhìn thẳng hai nàng ta, liền khiến cho hai nàng ta sắc mặt ửng hồng, mắt phát sáng, nóng bỏng nhìn nàng.
Nàng bị bốn con mắt lõa lồ nhìn thẳng đến mức thấy không thích hợp, lui lui về sau, hỏi : ”Các ngươi muốn làm gì?”
Như Nguyệt lắc đầu, cảm thán nói: ”Lẽ nào đây chính là ý trời sao?”
Hương Xảo ở một bên long trọng gật đầu: ”Nhất định là ý trời!”
”Khoan, các ngươi đang nói gì, ta hoàn toàn nghe không hiểu?” Bạch Cẩm Tâm nghẹo đầu nhìn hai nang ta, lẽ nào nàng mới rơi khỏi nửa tháng, giữa các nàng đã có chuyện gì rồi?
Như Nguyệt nắm lấy tay nàng, kích động nói: ”Tiểu thư người biết không? Người vừa trở về đúng lúc, ngày mai là hội mẫu đơn, người cũng không có lý do gì đến không đi nha!”
”Hội mẫu đơn!” Bạch Cẩm Tâm kinh ngạc tròn mắt, ”Hội mẫu đơn không phải qua lâu rồi sao?”
Hương Xảo che miệng bẽn lẽn cười: ”Cho nên mới nói là ý trời nha. Hôm trước hội mẫu đơn Định vương điện hạ có việc không đến, Hoàng Hậu nương nương bèn truyền lệnh, hội mẫu đơn kéo dài ba ngày, để Định vương điện hạ lúc nào rảnh rỗi thì tới.”
Cho nên nói, nàng gấp gáp trở về, lại trúng ngay ngày cuối cùng của hội mẫu đơn?
Bạch Cẩm Tâm vỗ trán một cái, đứng dậy đi ra ngoài: ”Ta phải đi gặp đại phu nhân hỏi lại, các ngươi vừa nói gì ta thật sự nghe không hiểu.”

Như Nguyệt còn chưa kịp nói tiếp, hình dáng Bạch Cẩm Tâm đã mất hút khỏi viện.
Chỉ có chạy là nhanh.
Bạch Cẩm Tâm đến viên của đại phu nhân, sửa sang quần áo, được nha hoàn dẫn vào.
Đại khái nàng mới hoàn thành nguyện vọng của tổ tông, giải quyết được vụ bầy rắn, cho nên đại phu nhân dĩ nhiên cũng lộ ra sắc mặt đối tốt với nàng một chút.
"Ngồi đi. "
”Dạ.” Bạch Cẩm Tâm được cho phép liền ngồi ở một bên ghế con, cúi đầu rũ mắt, vẻ mặt yếu ớt sợ sệt ngoan ngoãn.
Đại phu nhân nhìn nàng hài lòng: ”Trong từ đường vẫn ổn chứ? Chủ trì sư thái vẫn khỏe?”
Bạch Cẩm Tâm ngoan ngoãn hồi đáp: ”Hết thảy đều tốt. Chủ trì sư thái gần đây bị phong thấp, vẫn dùng thuốc đều dưỡng, bất quá tinh thần vẫn rất ổn, vẫn nhắc với con nhiều chuyện về mẫu thân.”
”Bà ta, có thể sống đến tuổi này cũng là có phúc, ngày khác ta sai người mang đến cho bà ta chút thuốc bổ, coi như là tâm ý nha.”
”Sư thái biết mẫu thân vẫn luôn nhớ bà, nhất định rất vui vẻ.”
Đại phu nhân bưng lên tách chè xanh nhấp một miếng, trên mặt hiện ra ý cười: ”Trước giờ không nhận ra, nha đầu ngươi cũng khéo ăn nói.”
Bạch Cẩm Tâm nịnh bợ phải nói là bản chất không cần luyện tập, mặt không đỏ tim không loạn nhịp đáp: ”Là mẫu thân dạy dỗ tốt.”
Cứ như vậy nói chuyện tào lao một hồi, Bạch Cẩm Tâm cảm thấy đã đến lúc quay về, không nghĩ đến, giờ mới là bắt đầu câu chuyện chính.
Đại phu nhân nhìn nàng, đột nhiên nói: ”Ngày mai là ngày hội mẫu đơn, ngươi đi cùng Cẩm Miên đi.”
”A…” Bạch Cẩm Tâm đang nghĩ trời nghĩ đất, nghe vậy chợt bừng tỉnh, ”Mẫu thân, con..”
Không đợi nàng nói gì, đại phu nhân lập tức cắt lời: ”Hôm qua hội mẫu đơn Định vương không đi, hôm nay ta nghe nói cũng không đi, ngày mai, Định vương chắc chắn sẽ đi. Nếu như Định vương nhìn trúng Cẩm Miên…”
Nàng ta lạnh lùng hừ một cái, giương mắc liếc nhìn Bạch Cẩm Tâm: ”Lần trước ta nói với ngươi cái này, ngươi còn nhớ không?!”
Bạch Cẩm Tâm nhếch mép một cái: ”Con không dám quên.”
”Vậy thì tốt, ngươi trở về chuẩn bị cho tốt đi.”
Tự phòng đại phu nhân đi ra, Bạch Cẩm Tâm đá một viên đá nhỏ, chậm rãi đi.
Nàng phải suy nghĩ cho kỹ, giờ phải làm sao không để lại dấu vết mà rời khỏi ngày hội mẫu đơn, không để cho ai nhìn thấy.
Ai, không biết phải chuẩn bị gì. Ai ai cũng biết, Bạch Cẩm Tâm nàng chính là một con ma ốm, hai ba ngày lại sinh là chuyện thường.
Nhưng Như Nguyệt cùng Hương Xảo thì biết hết nội tình, muốn gạt các nàng ta, chẳng lẽ phải bệnh thật?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.