Lê Diệp cảm thấy lòng tự trọng của mình bị tổn thương sâu sắc, sắc mặt nặng nề.
Bạch Cẩm Tâm lại không có chút cảm giác, hỏi: ”Định vương, sao người còn chưa đi?”
Nói đến mức này, nếu Lê Diệp còn mặt dày ở lại, thật đúng là không biết xấu hổ rồi.
”Ngươi không cẩn đuổi, đợi 1 nén nhang nửa, người đón ta còn chưa tới.” Định vương đột nhiên lạnh lùng nói, mặt khó coi, thay đổi thất thường, âm tình bất định.
Bạch Cẩm Tâm chịu đựng đến sắp không nhịn được, sắp nổ tung, ….cùng người này ở chung thêm cả nén nhang nữa thôi, nếu còn không chịu đi, chính nàng sẽ ném hắn đi, phải tự mình thử nghiệm độc phấn vừa làm ra có phát huy tác dụng không, vừa lúc lấy hắn ra thử...
Đột nhiên bên ngoài truyền đến tiếng gió, không đợi Bạch Cẩm Tâm kịp phản ứng, trước mặt đã xuất hiện năm người.
”Tới rồi à.”
”Tham kiến chủ tử. Chúng thần tới chậm rồi, mong lần sau người không bị lạc nữa, dù sao trên người chủ tử còn …. chủ tử, khí sắc của người”
Bạch Cẩm Tâm ngây ngốc nhìn năm người mặt trang phục đen, sát khí đùng đùng, người đứng đầu kia càng có khí thế, dẫn đầu cả đám quỳ xuống hướng về phía Lê Diệp, vốn là lo lắng, nhìn đến khí sắc Định vương lại thành ra kinh ngạc.
”Ngươi không cần lo lắng chuyện độc, cô nương này giúp ta rồi.” Lê Diệp liếc mắt đánh sang Bạch Cẩm Tâm, nàng giật mình lùi về phía sau. Cảm giác không có ý tốt gì cả.
”Ông nội của ta, người đừng dễ tin người khác, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nghiet-co-doc/1661100/chuong-19.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.