"Kiều Vân Mặc, anh thật là..."
Tỉnh Khiết Chi không ngừng tuyệt vọng nói ra, nhưng lại bị hai tên bên ngoài xông vào kéo lấy cánh tay.
Lăng Yên vẫn hôn mê bất tỉnh, Kiều Vân Mặc không thèm nhìn về phía Tỉnh Khiết Chi.
"Tỉnh Khiết Chi, tôi nhịn anh nhường anh chẳng qua là nể mặt Tiểu Yên, chứ không phải sợ anh, anh đã không sợ chết, Kiều tôi đây đương nhiên sẽ không làm anh thất vọng"
Tỉnh Khiết Chi nghĩ lại trước kia từng nghe nói, Kiều Vân Mặc kia còn được gọi với biệt danh là "Kiều Diêm vương".
Lúc đó anh ta cho rằng đó chỉ là phóng đại sự thật, còn cười những kẻ gọi cái tên này đúng là hèn nhát, thậm chí sợ đến nỗi gọi người ta là Diêm vương luôn.
Lúc này anh ta mới nhận ra, cái biệt danh này thực sự không phải để gọi chơi cho vui.
Đám người gây rối Lăng Yên đã đi xa rồi, bây giờ anh ta khó lòng giãi bày uất ức.
Anh ta nghĩ tới Tiểu Văn Văn và vé máy bay đã đặt xong rồi.
Cuối cùng, anh ta nói một câu: "Kiều Vân Mặc, hi vọng anh sẽ không làm những việc khiến bản thân phải hối hận"
Cửa phòng đóng sập lại, Lăng Yên bị thả nằm bẹp trên giường, mái tóc dài sau lưng cô quấn quýt đan cài lấy nhau, trong đêm dài thật khiêu gợi lòng người.
Người đàn ông tắt đèn, trong phòng chỉ còn lại ánh trăng tròn như đĩa bạc ngoài cửa sổ giống như đang rắc bạc lên mặt đất.
Kiều Vân Mặc nhìn dáng hình bị che phủ dưới ánh trăng, mờ mịt lúc ẩn lúc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nao-dang-toi-chet/436624/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.