Đêm đã khuya.
Ban ngày phải di chuyển quá nhiều, Lăng Yên ăn cơm xong sớm đã đi ngủ.
Mặt trăng đêm nay vừa to vừa tròn, xuyên qua tấm rèm trên cửa chiếu vào trong, khiến cho cơ thể Lăng Yên nằm trên giường như tỏa ra một lớp ánh sáng mờ ảo.
Trong yên tĩnh, tiếng mở cửa vang lên, trong không khí có chút chuyển động nhẹ rồi lại lập tức biến mất.
Đi trên chiếc đép trong nhà mềm mại, Kiều Vân Mặc đi vào trong phòng, nhìn người anh ngày nhớ đêm mong.
Sợ làm phiền đến người đang ngủ, anh không bật đèn, chỉ mượn ánh trăng mờ ảo ngảm nhìn dáng vẻ của cô.
Lông mi của Lăng Yên vốn đã rất dài, lúc này nhắm mắt lại lông mi mềm mại rủ xuống thành một hàng dưới mắt.
"Ưmm...."
Âm thanh khế vang lên, người nằm trên giường động nhẹ người, trái tim Kiều Vân Mặc cũng theo đó cảm thấy thấp thỏm.
Có thể thấy Lăng Yên ngủ không được yên giấc.
Nhìn nếp nhăn trên trán cô, Kiều Vân Mặc nhẹ nhàng quỷ xuống sát bên gối cô.
Hiện giờ anh đến năng lực xoa dịu nỗi phiền muộn trong lòng cô cũng không có.
Ánh trăng trên cao chiếu rọi, anh cứ như thế ở bên cô cả một đêm.
Ngày hôm sau, toà nhà Kiều thị.
Chiếc xe Cayenne dừng lại trước cửa, Kiều Vân Mặc mặc bộ vest màu xanh bảo thạch đặt làm thủ công bên Ý từ trên xe bước xuống.
"Kiều tổng"
Thư ký giám đốc ôm đống văn kiện trên tay đi theo, "Đại biếu của Hoàng thị đã ở lầu đợi ngài rồi"
Buổi sáng anh có một cuộc họp phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nao-dang-toi-chet/436612/chuong-31.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.