"Anh Kiều nói đùa à, tôi đâu phải đứa trẻ không ôm búp bê không ngủ được, lấy đâu ra không quen?"
Nhìn thẳng vào mắt người đó, Lăng Yên lạnh lùng nói.
Cô cố ra vẻ thoải mái, và sự không để tâm trong lời nói đều rơi vào ánh mắt của Kiều Vân Mặc khiến anh cảm thấy đau nhói.
"Có thể đừng gọi tôi như vậy không"
Anh thật sự muốn bước đến ôm lấy cô, ôm cô chặt vào trong lòng mình, khiến cô không thể dễ dàng chạy trốn một lần nữa.
Anh muốn nói cho cô biết bản thân đã hối hận, muốn cô trở lại thành Lăng Yên của ngày xưa, trong tỉm trong mắt đều là anh, tiếc rằng sai lầm là anh tự phạm phải, anh có tư cách gì mà ép cô tha thứ cho bản thân mình đây.
Cảm nhận được sự đau khổ trong mất anh, nét mặt Lăng Yên hiện rõ sự vui vẻ.
Ngay sau đó liền là sự tức giận.
Trước đây ruồng bỏ cô như đồ vật bỏ đi là anh, hiện giờ lại ra vẻ hối hận để làm cái gì.
Thể nhưng, tâm trạng cô vân dễ dàng bị anh tác động như vậy.
Cô đi qua đó, đưa tay qua đóng nắp hộp âm nhạc lại.
Tiếng nhạc bỗng dừng lại, căn phòng lại chìm vào yên tĩnh khiến người ta cảm thấy nghẹt thở.
"Tôi mệt rồi, muốn nghỉ ngơi một lát"
Cô trực tiếp đuổi khách.
Bây giờ cô cần không gian và thời gian điều chỉnh lại tâm trạng của bản thân mình.
Sự kiên quyết của cô thành công khiến Kiều Vân Mặc rối bời.
"Vậy, vậy anh ra ngoài trước"
Nói xong anh liên đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nao-dang-toi-chet/436610/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.