Nhưng khi hai người dời đi, cô cũng nhẹ nhàng gọi điện cho Lưu Toàn, báo anh làm thủ tục ra viện. Bởi vì đối với cô, từ khi tỉnh dậy sau khi hết tác dụng của thuốc mê thì cô chưa có lúc nào có thể ngủ yên giấc. Bức tường trắng, mùi thuốc sát trùng, tiếng lạch cạnh của dụng cụ y tế, đều khiến cho cô nhớ lại ngày mà ba mẹ cô gặp chuyện, nửa đêm cô đều tỉnh dậy sau khi ướt đẫm lưng áo, điều này đối với vết thương của cô cũng khó có thể lành lại.
Thẩm Dương là người trực tiếp theo dõi sức khỏe cho cô, cũng là người mỗi đến đến liền nhìn thấy cô vận lộn với giấc mơ để tỉnh dậy, cuối cùng vẫn chỉ là có thể miễn cưỡng đồng ý để cô về nhà, sau đó mỗi ngày lại đến bệnh viện kiểm tra lại vết thương một lượt.
Một tuần trôi qua như vậy, cũng đến ngày Đường Diệp xuất viện về nhà.
Nhưng khi anh về đến nhà mới là điều anh thực sự để ý đến. Cháu gái nhỏ của anh sau khi xuất viện được ba hôm liền đến công ty làm việc, hôm nay anh về cũng không ngoại lại, khi anh biết Thẩm Dương đồng ý cho cô ra viện anh đã gây gổ với Thẩm Dương một trận lớn, bởi anh lo lắng vết thương của con bé sau khi ra viện khó lòng điều dưỡng tốt hơn.
Nhưng sự lo lắng của anh dường như bằng thừa, con bé không những điều dưỡng rất tốt thậm chí còn có thể đủ sức khỏe để đi làm. Vậy là anh lo lắng mất công
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nao-co-sai/2940270/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.