Sáng ngày hôm sau Đường Tuệ lại uể oải thức dậy, trong mắt cô đầy là mơ màng, khuôn mặt ửng đỏ nghĩ lại đêm qua. Tất cả những điều sảy ra đêm qua đều không phải là mơ. Hai người lại càng không phải mượn thêm chất kích thích mà làm loạn. Rõ ràng hai người ở bên cạnh nhau hòa hợp đến như vậy, nhưng đến khi mặt trời lên đỉnh thì dường như hai người lại không hề có một chút quan hệ nào đến nhau. Vậy chẳng phải nói rằng bản thân hai người chỉ có thể ở bên cạnh nhau trong bóng tối.
Đường Tuệ cười khổ bởi cô lại càng tham lam thêm rồi.
Bước chân vào phòng tắm ngâm mình một lúc lâu, mong rằng nước ấm sẽ có thể giảm bớt đi được những ê ẩm của cơ thể. Nhưng đến khi cô bước ra lại thấy thím Vương đứng sững sờ trước chiếc giường của cô. Nơi đó còn lại quá nhiều dấu vết của sự hoan ái.
Mà căn nhà này, làm sao có ai có thể có khả năng đến được nơi này với cô chủ cơ chứ.
- Cô chủ, nói cho tôi biết người đó là cậu hai sao?
- Thím Vương.
- Đó là chú hai của cô, sao cô lại có thể chấp thuận như vậy?
- Thím, tôi.
- Không đúng, cô chủ làm sao đủ bản lĩnh chống lại cậu hai chứ, tôi nhất định sẽ đòi lại công bằng cho cô chủ.
Sau đó thím Vương nhanh chóng dời khỏi căn phòng, thật nhanh dời khỏi nơi đây, không kịp để cho Đường Tuệ mở miệng nói thêm câu nào.
Khi thím
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nao-co-sai/2940261/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.