Thẩm Tuệ nhẹ nhàng mỉm cười tiến về phía anh, hai người dường như không thể gần gũi nhưng cũng chẳng hề xa cách với nhau. Đường Diệp có hơi hụt hẫng bởi thái độ của cô với mình, nhưng anh cũng không có lòng nào có thể trách móc cô được. Nhìn cô mộ t ánh mắt hờn dỗi sau đó nhanh chóng bước đến bên cạnh ghế lái phụ ga lăng giúp cô mở cửa và thắt dây an toàn, sau đó đóng nhẹ cánh cửa xe lại và trở về vị trí lái xe của mình. Cùng cô đi đến nhà hàng mà anh đã đặt sẵn để cùng nhau dùng bữa.
Ngày hôm nay Thẩm Tuệ không hề mặc đẹp, chỉ đơn giản là một bộ trang phục công sở, chính là thiết kế của mẹ cô dành riêng cho cô, điều này luôn khiến cô tự tin, trước hết đó chính là do tình yêu của mẹ dành cho cô ở thời điểm này. Thẩm Tuệ đương nhiên yêu quý và trân trọng những điều nhỏ nhặt như thế.
Đường Diệp lần này không đưa cô về nhà mà là đưa cô đến một nhà hàng ven biển, nơi này có một không gian khá hiện đại, ba mặt nhìn ra biển, buổi tối kết hợp cùng gió biển càng làm cho không khí trong nhà hàng trở lên hoang dã hơn. Những món ăn lần lượt được bày biện đẹp mắt. Những con tôm được trang trí như đang nhảy múa, những miếng sashimi được bày biện trên bát đá khô, thậm chí còn nhiều món hải sản tươi sống được bày lên từng chút một.
Nơi nhà hàng này có một điểm rất khác biệt với những nơi khác, đó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nao-co-sai/2940227/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.