Thẩm Dương nhìn lên khuôn mặt Trọng Nam mỉm cười, đường thành phố đâu phải nói quen là có thể quen, huống hồ anh từng nghe Thẩm Tuệ nói cô ấy hình như không biết nhiêu chữ lắm, để nói có thể mở một quán ăn là thật sự khó khăn, nếu tính toán không tốt sẽ gây ra hiện tượng lỗ rất nhiều. Nhưng nếu cháu gái anh đã đề nghị cô ấy ở lại thành phố làm việc nghĩa là gánh nặng kinh tế đương nhiên đã đặt lên vai cô ấy rồi.
- Trọng Nam, nếu không anh có thể gửi em đến nhà hàng của bạn anh, trước tiên học nấu thêm các món ăn xu hướng của thành phố, sau khi trau dồi đủ kinh nghiệm rồi mở cửa hàng sau cũng được, hoặc làm một tiệm chuyên nấu đồ ăn sáng thôi sẽ đỡ vất vả hơn.
- Tớ thấy ý tưởng đó được đó Trọng Nam, tớ cũng thèm mì của dì Trọng nấu. Hương vị rất đỉnh luôn.
- Vậy không thì, sáng mai mình thử nấu cho mọi người trong nhà thử trước rồi cho mình ý kiến trước được không?
Trọng Nam thấy được hào hứng trong câu nói của Thẩm Tuệ liền rụt rè lên ý kiến. Nhưng nếu muốn ngày mai có một tô mì thật ngon thì đương nhiên sẽ phải chuẩn bị ủ bột từ sáng sớm. Thẩm Tuệ đành chỉ dẫn cho Trọng Nam nơi để những vận dụng cần thiết sau đó động viên cô ấy sáng mai hai người sẽ cùng nhau chuẩn bị bữa sáng.
Bữa ăn đêm cứ như vậy kết thúc trong ý tưởng và những câu nói vui vẻ của cả ba người.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-nao-co-sai/2940220/chuong-32.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.