Dịch: Thanh Dạ
Cảng Thành, trong phòng làm việc của nhà họ Mạnh.
Mạnh Vanh Thế cau mày lại, vẻ mặt bình tĩnh, nghe Mạnh Thục Viên lải nhải những lời hay ý đẹp về Mạnh Phi Phàm.
Hơn ba nămqua, bà luôn là cầu nối hoà giải giữa ha cha con họ, làm người trunggian giữa hai bên, nhưng hai cha con họ luôn có hiềm khích như “lớp băng dày”, không thể làm hoà với nhau.
“Anh hai à, hôm nay Louis nhờ em nói với anh một tiếng là thằng bé tính tái hôn đó.”
Nói xong, Mạnh Thục Viên nhìn vẻ mặt thâm trầm bỗng cứng đờ. Hiên nhiên ông đã chấn động khi nghe tin này.
Ánh mặt trời nhàn nhạt chiếu xuyên qua tấm màn cửa sổ mỏng manh bằng tơ, chiếu loang lổ trên mái tóc cùng với ánnh mắt tỏ ra ngạc nhiên của ông. Ông nângcằng lên theo quán tính, quay đầu nhìn bà, khoé miệng co giật một chút,không kìm nén được, bèn hỏi một câu.
“Hở? Chẳngphải nó vẫn cứ nhớ mãi không quên cô gái kia sao? Sao đột nhiên lại đổi ý muốn tái hôn? Chẳng lẽ nó đang tính kế ‘minh tu sạn đạo, ám độ TrầnThương’ à?(giả vờ làm chuyện này, nhưng thực ra đang làm chuyện khác)
Mạnh ThụcViên nhìn vẻ mặt của anh hai, biện hộ cho Mạnh Phi Phàm: “Anh hai à, đãnhiều năm như vậy rồi, khúc mắt trong lòng hai cha con cũng nên gở bỏrồi. Em nghe Frank nói, Louis không muốn tìm kiếm Trác Nhu nữa rồi. Trôi qua nhiều năm như vậy, thứ cần tìm cũng tìm được rồi. Theo em nghĩ, lần này Louis đã quên cô gái
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-muon/2854976/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.