Chương trước
Chương sau

Chương 1428:
 
Nghe thấy có quả việt quất, Lệ Nam Hành nhíu mày, tiện tay lấy một tấm thẻ ra, đưa cho nhân viên: “Lấy loại đó! Chúng tôi ăn ở đây, tạm thời tôi sẽ bao hết phòng này, đừng để người khác tới quấy rầy chúng tôi!”
 
Người nhân viên nhận lấy tấm thẻ anh đưa, bấy giờ mới nhìn rõ là một tấm thẻ đen, cô ấy vội gật đầu, khẩn thiết, không dám sơ suất nói: “Vâng ạ, xin quý khách chờ một lát! Chúng tôi sẽ mang bánh ra bàn cho anh ngay, hai anh cứ vào trong ngồi trước đi ạ.”
 
Lệ Nam Hành không nói gì thêm, anh đút một tay vào túi quần, quay đầu nhìn về phía Phong Lăng vẫn đang đứng ở cửa thì thấy vẻ mặt thản nhiên của cô, nhưng từ ngón tay đang nắm lại, anh có thể nhìn ra sự do dự và chần chừ trong lòng cô.
 
“Tôi đã mua rồi, không ăn thì cậu có thể giải quyết nó sau, cứ qua đây ngồi đã.” Người đàn ông lạnh lùng lên tiếng, bước thẳng vào trong trước.
 
Phong Lăng lại liếc nhìn sang bên cạnh, thấy mấy người nhân viên đã chuẩn bị mang bánh kem vào, bấy giờ cô mới đi vào trong, Lệ Nam Hành chọn một chỗ ngồi khá rộng rãi, cô bước qua, ngồi ở vị trí đối diện với anh.
 
Mãi đến khi người nhân viên mang bánh vào, sau đó bày những chiếc đĩa nhỏ và nĩa để chia bánh xong, hỏi bọn họ muốn uống gì, Phong Lăng đặt chai nước suối trong tay mình lên bàn, nhân viên hiểu ý của cô, lập tức không dám hỏi nhiều nữa, xoay người rời đi.
 
Lệ Nam Hành thản nhiên nhìn vẻ mặt người lạ chớ lại gần của Phong Lăng: “Trong tiệm bánh này có mấy loại đồ uống như trà sữa gì đó, cậu không muốn nếm thử à?”
 
“Không có hứng.” Phong Lăng đặt chai nước cạnh tay mình.
 
“Vậy thì ăn bánh đi, tôi nhớ A K từng nói cậu thích ăn quả việt quất, trong chiếc bánh này có việt quất đấy, chắc hợp với khẩu vị của cậu.”
 
Phong Lãng nhìn chiếc bánh gato trước mặt, mím môi: “Lão đại, chỉ có một lần này thôi, lần sau đừng như vậy nữa! Vừa rồi, tôi chỉ nhìn thoáng qua thôi, không hề nói là muốn ăn.”
 
“Vậy giờ ăn đi, đừng nói nhiều nữa.” Lệ Nam Hành ném chiếc bật lửa màu bạc lên trêи bàn, định ngồi đây chờ cô ăn hết mới thôi.
 
Phong Lăng đành cầm chiếc nĩa nhỏ lên, cắt một miếng bánh, suy nghĩ một lát, cô lại cắt thêm một miếng nữa, đặt trước mặt anh.
 
Lệ Nam Hành không ăn, chỉ chăm chú nhìn dáng vẻ cô dùng chiếc nĩa nhỏ ăn bánh.
 
Bị người đàn ông nhìn chằm chằm lúc ăn như vậy, Phong Lãng thật sự không quá thoải mái nhưng cô lại cảm thấy nếu mình ngẩng đầu lên đối diện với ánh nhìn của anh thì còn khó chịu hơn.
 
Vì vậy cô chỉ có thể cúi đầu ăn từng miếng nhỏ.
 
Dù chiếc bánh gato này rất ngon, ngọt nhưng không ngấy, quả việt quất và dâu tây được cắt thành miếng nhỏ nên mùi vị rất tuyệt, nhưng dù gì vừa rồi, cô cũng đã ăn một chiếc bánh pizza, bây giờ cũng không thể ăn được nhiều nữa, nên chỉ có thể nếm thử vài miếng. Chiếc bánh này không lớn nhưng Phong Lăng cảm thấy cùng lắm cô chỉ có thể ăn hết một nửa thôi.
 
Bị nhìn quá lâu, Phong Lăng vẫn ngẩng đầu lên, nhưng bỗng chốc đối diện với đôi mắt luôn nhìn cô chăm chú của Lệ Nam Hành, bàn tay cầm chiếc dĩa của cô ngừng lại một lúc: “Sao anh không ăn?”
 
“Nhìn cậu ăn là được rồi, tôi không thích đồ ngọt.” Người đàn ông vừa nói, vừa nhìn cô luôn thích chọn quả việt quất bỏ vào miệng trước, xem ra đúng là cô rất thích ăn loại quả này.
 
Phong Lăng không quá hiểu về con người của Lệ Nam Hành, có câu nói khi thích một ai đó, rất nhiều người đều sẽ xấu hổ khi mở lời, đù là đàn ông thì khi biểu đạt cũng sẽ rất uyển chuyển, nhưng Lệ Nam Hành đối xử với cô… Thật sự thẳng thán đến mức không thể thẳng thắn hơn, thích là thích, bảo cô ăn bánh thì cô phải ăn, không có câu nào vòng vo hết.
 
Cô chỉ đành tiếp tục ăn, nhưng không bao lâu sau đã nghe thấy giọng nói thờ ơ của anh vang lên: “Cậu không biết sinh nhật của mình vào ngày nào à?”
 
Phong Lăng “Ừm” một tiếng, nhấm nháp bơ ngọt, nhỏ giọng nói: “Ngày sinh viết trong hồ sơ chỉ là do người nhận nuôi tôi hồi còn nhỏ tạm thời quyết định, tôi thật sự không biết mình sinh vào ngày nào tháng nào, vì vậy tôi chẳng bao giờ quá coi trọng đến ngày này.”
 
“Không biết cha mẹ mình là ai sao?”
 
Phong Lăng ngước mát lên nhìn anh, suy nghĩ một chốc, cuối cùng cũng không nói chuyện mình lớn lên trong hang sói ra. Dẫu sao những nỗi khổ cực mà cô từng trải qua cũng đã là quá khứ, không nhất thiết phải nhắc lại làm gì.
 
Cô chỉ trả lời: “Tôi không biết, từ lúc có ký ức đến giờ thì tôi chỉ là một đứa trẻ mồ côi thôi.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.