Chương trước
Chương sau

Chương 1290:
 
Trong giấc mơ, mặt biển mênh mông đen tối vô tình nuốt chửng bé gái còn trong tã lót đang gào khóc, trong chớp mắt, đứa nhỏ đã biến mất khỏi mặt nước, sóng biển cuồn cuộn như thú dữ điên cuồng gào thét. Dù bà đứng tên boong thuyền ẩm ướt, quỳ khóc thê thảm cỡ nào thì đứa nhỏ vẫn biến mất trong sóng lớn cuồn cuộn.
 
Phong Lăng không thích chỗ mình ở có thêm người xa lạ, như vậy khiến cô cảm thấy không thoải mái. Cô phải kiềm nén hồi lâu, dù biết bà Phong không có ác ý nhưng lúc này, cô chỉ mong Tần Thư Khả mau chóng quay lại. Tuy vậy, Phong Lăng vẫn quay qua nhìn, thấy bà Phong đang dựa vào sofa ngủ mà trán lại đầm đìa mồ hôi.
 
Không biết có phải là do trong người bà Phong cảm thấy khó chịu hay không, Phong Lăng nhìn một hồi thì bỏ quyển sách trong tay xuống, xốc chăn lên rồi xuống khỏi giường bệnh. Cô tới gần thì mới phát hiện dù bà Phong đang ngủ nhưng một tay vẫn nắm chặt chiếc khăn lụa choàng ở trên vai trông khá cũ kỹ kia. Nhìn thấy chiếc khăn lụa, Phong Lăng bỗng nhiên muốn sờ nó một chút, nhưng lý trí lại đang ép cô kiềm chế hành động của mình nên cô giơ tay, đặt lên trán bà Phong.
 
“Con của mẹ…” Khi tay Phong Lăng chạm vào trán bà Phong, bà chợt bừng tỉnh, đột ngột mở mắt, đôi mắt mang theo nỗi hoảng sợ nhìn chằm chằm một điểm trong phòng. Bà Phong nhìn như thế rất lâu, rồi lại chuyển sang trạng thái hoảng hốt nhìn Phong Lăng.
 
“Bác gặp ác mộng à?” Phong Lăng lạnh nhạt hỏi, tay của cô đã rời khỏi trán bà.
 
Tần Thu nhìn cô trong chốc lát mới từ từ bình tĩnh lại, đáp: “Đúng vậy, bác mơ thấy ác mộng. Mấy năm nay, ác mộng này cứ lặp đi lặp lại trong giấc mơ của bác. Không ngờ bác lại ngồi ngủ thế này, vừa rồi bác có gì thất lễ không?”
 
“Không ạ!” Sau khi Phong Lăng nói xong, ánh mắt cô lướt qua cái khăn lụa trên vai bà Phong: “Dù mùa này hơi lạnh nhưng còn chưa có gió mạnh, bác ở trong phòng mà cứ đeo cái khăn này, không cảm thấy nóng sao?”
 
Cô muốn nói là lần đầu tiên gặp mặt bà Phong, bà đã đeo một cái như thế này, bây giờ lại nhìn thấy lần nữa, vả lại cái khăn này đã rất cũ rồi. Nhưng lời nói này không thể nói ra, với lại nó cũng rất bất lịch sự nên Phong Lăng không nói.
 
Tần Thu cười, giơ tay sờ khăn lụa trên vai: “Khi đứa con gái thứ hai của bác còn nhỏ, con bé thích chiếc khăn này nhất, sau khi bác sinh xong, thời tiết lúc đó có gió mạnh, mỗi lần bác dẫn con bé ra ngoài đều dùng cái khăn này che mặt cho nó để tránh cát bay vào mắt. Sau đó bác phát hiện, mỗi khi con bé khóc, chỉ cần bác che cái khăn này lên mặt thì đứa nhỏ sẽ bật cười, hơn nữa…”
 
Tần Thu ngừng một lát, bỏ bớt đoạn giữa câu chuyện, vừa cười vừa nói: “Hơn nữa, bác cũng đã quen đeo cái khăn này trên người rồi. Thật ra trước đây, khăn này màu đỏ nhưng vì quá lâu năm, nó còn bị giặt rất nhiều lần, màu sắc đã phai bớt, có phải cháu cảm thấy cái khăn cũ này rất xấu không?”
 
“Không ạ! Người nào cũng có món đồ gắn liền với chuyện cũ của bản thân, chiếc khăn này theo bác nhiều năm như vậy thì có thể thấy là bác rất yêu thương đứa con gái thứ hai của mình.” Sau khi Phong Lăng nói xong, hai người cũng không nói thêm gì, cô xác định bà Phong không sao, định xoay người về giường bệnh.
 
“Phong Lăng!” Bà Phong đột nhiên gọi cô.
 
Phong Lăng quay đầu nhìn bà.
 
Khi ánh mắt chạm nhau, bà Phong nắm chặt cái khăn lụa trên vai, ánh mắt xúc động: “Không có gì! Vừa rồi bác có chuyện muốn hỏi cháu nhưng chợt quên mất rồi.”
 
Phong Lăng khó hiểu, lúc này cửa phòng bệnh đột nhiên mở ra, cô thu lại ánh mắt, nhìn về phía bên kia.
 
Sau khi cửa phòng bệnh mở ra, người đầu tiên bước vào trong phòng là một cô gái xinh đẹp nhưng Phong Lăng không hề quen biết. Phong Lăng chỉ nhìn thoáng qua một cái rồi ánh mắt rơi vào Tần Thư Khả vào sau cô gái kia.
 
“Bác, con vừa mới gặp được chị Minh Châu ở dưới lầu. Chị ấy biết bác đang giận chị ấy, sợ chọc giận lại khiến bác khó chịu nên cố tình chạy tới thăm bác, bác đừng giận chị họ nữa nha!” Tần Thư Khả nháy mắt, cười với Phong Lăng rồi nhìn về phía bà Phong đang có vẻ mặt không vui.
 
Vậy vị này chính là Phong Minh Châu, vợ chưa cưới của lão đại? Vợ chưa cưới… Của Lệ lão đại?
 
Phong Lăng nhìn thẳng vào mắt Phong Minh Châu, cô ta chỉ lạnh nhạt nhìn cô, nở nụ cười lịch sự. Sau đó Phong Minh Châu đi thẳng qua người cô, lúc đi qua, Phong Lăng còn ngửi thấy mùi nước hoa sang trọng nhàn nhạt trên người Phong Minh Châu. Mùi hương rất thơm, tao nhã khiến người ngửi cảm thấy cô ta cao quý đến mức không thể chạm tay vào.
 
“Mẹ, con không cố ý làm mẹ giận nhưng chuyện lớn như hôn nhân thế này đã được quyết định từ lâu, bỗng nhiên nói hủy là hủy, trong lòng con không vui cũng là chuyện bình thường mà.” Phong Minh Châu đi tới trước mặt Tần Thu, giọng nói mềm mại, ngồi xuống bên cạnh bà, kéo tay Tần Thu, nói như đang nhõng nhẽo: “Mẹ đừng giận mà, con lớn thế này, chỉ có một người duy nhất khiến con vừa ý, con thật sự không muốn từ bỏ. Về nhà, mẹ nói với trưởng bối nhà họ Lệ để họ thu hồi lại quyết định bỏ hôn ước này được không ạ…”
 
Tần Thu không thích nói chuyện của nhà mình trước mặt người ngoài, không nói tới việc trước đó có phải bà thật sự có cảm giác khác thường với thiếu niên tên Phong Lăng này hay không, nhưng bà cũng không muốn đề cập tới chuyện bị nhà họ Lệ từ hôn như vậy. Vì thế, Tần Thu ngầm trừng mắt con gái: “Con chạy tới đây chỉ vì chuyện này? Hoàn toàn không phải là vì sợ mẹ bị tức giận mà khó chịu? Con chỉ lo mẹ và ba, ông nội con thống nhất ý kiến, thật sự đồng ý hủy bỏ hôn ước này đúng không?”
 
Phong Minh Châu có chút bất đắc dĩ: “Mẹ, con cũng nói thẳng, dù sao con cũng không chịu hủy hôn, con nhất định phải lấy Lệ Nam Hành.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.