Chương trước
Chương sau

Chương 1225:
 
“Dạo gần đây ăn hơi ít mà phải tập luyện liên tục nên tôi gầy hơn thôi. Hơn nữa khung xương của tôi khá nhỏ, nhìn chiều cao của tôi là lão đại có thể thấy rồi đấy. Loại đàn ông thân hình nhỏ bé như tôi thì chắc chắn chỗ nào cũng không đủ cường tráng. Nếu muốn tôi có cái eo béo tốt như Tam Bàn thì chắc tôi phải ăn điên cuồng năm, bảy, tám năm nữa mới được.” Phong Lăng duy trì vẻ mặt bình tĩnh của mình, tuy bàn tay của Nam Hành để trên eo đã sắp làm cô nhảy dựng lên nhưng cô vẫn cố gắng chịu đựng.
 
“Thế à?” Nam Hành cúi đầu, ghé sát tai Phong Lăng. Với khoảng cách như thế này, anh dường như ngửi được mùi sữa tắm trên người Phong Lăng. Tên nhóc này không hề có mùi mồ hôi như những người khác, kể cả có tập luyện cả tiếng đồng hồ, đổ mồ hôi nhễ nhại thì cũng không bị hôi, dường như chỉ có mùi hương này, mùi của sữa tắm, có lúc rất nhạt, nhưng có lúc lại rất nồng. Vậy rốt cuộc lúc Phong Lăng đi tắm đã dùng bao nhiêu sữa tắm?
 
Chẳng phải đàn ông bình thường lúc tắm rửa cứ xông vào, xoa chút sữa tắm là xong việc à? Tên này đã tắm bao lâu không biết?
 
“Lão đại, đã được chưa? Nhiệm vụ phạt rượu của tôi coi như hoàn thành rồi chứ?” Lúc Nam Hành cúi đầu xuống thì Phong Lăng cũng đột nhiên đưa mắt nhìn anh.
 
Nam Hành vừa cúi xuống, mũi của hai người sượt qua nhau, khoảng cách giữa hai bờ môi cũng gần tới mức chỉ cần hơi rướn về phía trước là đã có thể dính nhau rồi.
 
Nhưng khoảnh khắc đó cũng chỉ trong chớp mắt, Phong Lăng đột ngột lùi về sau một đoạn, mặt không đỏ, hơi thở không loạn, cô dời mắt đi như chưa hề có chuyện gì xảy ra.
 
Ngược lại, thoạt tiên Nam Hành híp mắt lại nhìn mặt cô, khoảng cách gần như vậy rất hiếm có. Nhưng đang nhìn hăng say thì anh chợt cảm thấy có thứ gì đó va vào ngực. Anh cúi đầu liền nhìn thấy hai quả bóng nước siêu bự trước ngực Phong Lăng sắp bị đè vỡ đã không còn ra hình thù gì, nhìn giả không chịu được.
 
Tim anh đã đập nhanh bao nhiêu thì chỉ vì hai quả bóng nước này mà chớp mắt đã nguội lạnh.
 
Là giả.
 
Cái tên nhóc này rõ ràng là đàn ông đích thực.
 
Lệ Nam Hành anh dù không có hứng thú gì với mấy cô gái nhà họ Lệ sắp xếp cho thì đời này cũng không thể cong được.
 
Nam Hành híp mắt, lại nhìn khuôn mặt trắng nõn cùng hàng lông mi đang rung rung của cậu thiếu niên ngồi trên chân mình.
 
Phong Lăng cảm thấy bàn tay vẫn luôn ôm eo mình chợt thả lỏng rồi buông ra. Cô nhân cơ hội này nhảy khỏi đùi Nam Hành, nhưng động tác của cô quá mạnh bạo làm quả bóng nước vọt ra ngoài, rơi “bụp” một tiếng xuống đất vỡ tan tành, nước bắn khắp sàn.
 
Người ở trong phòng bị quả bóng rơi xuống đất thu hút sự chú ý, từng trận cười vang lên. Phong Lăng nhân cơ hội này xoay người rời đi, lao ra khỏi phòng riêng như được bôi dầu vào chân vậy.
 
Ánh mắt Nam Hành cũng nhìn quả bóng nước rơi trên sàn.
 
Mấy anh em trong căn cứ XI cười không ngừng, đặc biệt cái tên Tam Bàn họng lớn, anh ta cợt nhả: “Ha ha ha ha ha, m* nó, giả chính là giả, lại còn nhét bóng vào nữa, ha ha ha ha ha… Quá giả luôn…”
 
Giả chính là giả.
 
Cho dù trông giống con gái đến thế nào đi chăng nữa, cũng không thể là thật được.
 
***
 
Phong Lăng nhanh chóng đi về chỗ vừa thay đồ để cởi bộ trang phục nữ vướng víu trên người ra. Cô thay đồ xong lại quay về phòng.
 
Đám người thấy Phong Lăng mặc trang phục nam thì như chợt tỉnh khỏi giấc mơ. Vừa rồi bọn họ vẫn đang cười đùa, bây giờ lại cứ tiếp tục bắt đầu trò chơi kế tiếp vì dù sao hình phạt của cô cũng đã kết thúc.
 
Giữa tiếng hò hét ồn ào xung quanh, một tay Nam Hành cầm ly rượu, tay kia không hề động vào bất cứ thứ gì.
 
Lòng bàn tay anh dường như vẫn còn lưu lại cảm giác mềm mại tới tận xương tủy, làm người ta không nỡ dùng bàn tay này chạm vào những thứ khác nữa. Cảm giác ấm áp còn đọng lại khiến người ta quyến luyến.
 
Sau khi Phong Lăng ngồi về chỗ cũ của mình thì A K ở bên cạnh không ngừng cười, tả lại cảnh khi quả bóng trước ngực bị rơi ra trông dáng cô buồn cười đến thế nào. Phong Lăng lạnh lùng lườm anh ta một cái rồi uống một hơi cạn sạch ly rượu mà A K mới đưa tới cho mình.
 
Được lắm, đám người này thích chơi phải không. Vừa rồi cô không tập trung, giờ nếu muốn chơi tiếp thì chi bằng thật sự không say không về.
 
Tất cả mọi người đều chơi đùa thỏa thích. Mấy ván sau, Phong Lăng đều tập trung, vì vậy cô đã nghiên cứu, hiểu rõ cách chơi của từng trò. Thế nên gần như toàn bộ quá trình cô chơi cứ như hack, chỉ có thắng chứ không thua.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.