Chương trước
Chương sau

Chương 1163:
 
“Không muốn ở lại thì tự mình cút đi, đừng tới trước mặt tao sủa bậy bạ để chứng minh sự tồn tại của bản thân. Hay là mày muốn mang theo mặt mũi sưng vù đi tuyển chọn vào cái căn cứ gì đó?” Phong Lăng rất thờ ơ, giọng nói cũng hờ hững chẳng kém: “Hạn cho tụi mày trong vòng ba giây phải cút khỏi tầm mắt của tao.”
 
“Thằng nhóc thối, còn dám phách lối nữa à? Chậc chậc, mặc dù không rõ lai lịch nhưng trái lại tên rất êm tai. Tên cái gì Phong cái gì Lăng, nghe nói ở nước Mỹ này có một gia tộc gốc Hoa rất nổi tiếng họ Phong, nhưng dù cho mày có lăn lộn mấy đời cũng không thể vào được được gia đình tốt như vậy đâu. Rốt cuộc là ai cho mày can đảm để đặt cái tên này vậy?”
 
Năm ấy, Phong Lăng năm tuổi được người ta đưa ra khỏi hang sói, trên cổ vẫn đeo một miếng ngọc, phía trên có khắc một chữ Phong. Lúc ấy trong nhóm người kia cũng có vài người là người Trung Quốc biết chữ Hán, cho nên liền lấy chữ Phong này thành họ của nhóc. Từ đó về sau nhóc liền có tên là Phong Lăng.
 
Phong Lăng không thèm để ý tới sự khiêu khích của mấy tên nhóc này, đang định xoay người thì chợt nhìn thấy có một người trong đám đó vươn tay ra định chặn nhóc lại.
 
Con ngươi chợt lóe, trùng hợp sao sáng sớm hôm nay bác sĩ tiêm thuốc an thần cho nhóc còn chưa tỉnh ngủ nên chỉ tiêm một nửa đã rút ra, mà Phong Lăng bị tiêm thuốc an thần trong một đoạn thời gian dài nên cũng đã sớm kháng loại thuốc này rồi. Chính vì lẽ đó mà giờ phút này Phong Lăng không hề cạn kiệt sức lực như bình thường, một tay chụp lên vai, tiếp theo nhóc liền nhẹ nhàng xoay cổ tay, khớp xương bị trật lập tức vang lên tiếng “rắc”, theo tới là một tiếng la hét thảm thiết.
 
“Tay phế rồi?” Phong Lăng lười biếng quay đầu lại, vẫn thờ ơ như cũ mà liếc nhìn thằng nhóc đang đau đớn ôm lấy cổ tay, cả người co giật ở phía sau, cũng đồng thời lạnh lùng quét nhìn những người khác.
 
“Thằng nhóc thối tha này, thế mà mày dám ra tay!” Người bị trật khớp cổ tay ngay tức khắc tức giận gào thét, đau đớn đến mức mặt mũi vặn vẹo, quát lên: “Đè nó lại cho tao! Lột hết quần áo nó ra! Vứt vào trong sân cho đám nữ sinh kia nhìn xem. M* nó tao phải nhìn xem rốt cuộc nó giỏi giang đến đâu!”
 
Phong Lăng không hề sợ hãi vì lời nói của thằng nhóc kia, mấy người kia cũng không ngờ nhóc lại có chút bản lĩnh này. Dẫu sao thì trong vòng một năm qua, Phong Lăng vẫn luôn cô độc một mình, không ai biết được năng lực thật sự của nhóc cả. Họ chỉ biết nhóc là một người có tính tình lạnh nhạt, không dễ trêu chọc vào.
 
Ai ngờ một đám người mới vừa nhào tới, còn chưa nhìn thấy Phong Lăng có bất kỳ động tác rõ ràng nào, nhóc mới chỉ tùy ý nhấc tay một cái, vậy mà lại lộ ra vẻ ác liệt không thể nào kiềm chế được. Một cái bát không không biết của ai đã ăn xong đặt ở bàn bên cạnh nhanh như
 
chớp bay “vèo” qua đám người, rồi lại đập thật mạnh lên trán của thằng nhóc kia.
 
“Á!” Người bị đập trúng nâng bàn tay mới vừa bị vặn trật khớp lên, ôm lấy cái trán đau đang chảy máu đầm đìa, ngã vật xuống đất.
 
Không ngờ Phong Lăng lại có bản lĩnh này, mấy thằng nhóc cũng tầm mười ba, mười bốn tuổi trong nháy mắt liền dừng động tác lại, không biết có nên tiến lên đánh nhau với nhóc nữa hay không.
 
Mà ngay tại khoảnh khắc này, Phong Lăng đạp một cước vào nửa người dưới của một người trong đám đó, ngay tức khắc lại một tiếng hét thảm thiết vang lên. Đến khi mấy người bọn họ kịp thời phản ứng lại thì Phong Lăng đã nhanh nhẹn nghiêng mình thoát ra khỏi vòng vây của những người này rồi. Nhóc thờ ơ nhặt khay đựng thức ăn vừa nãy bị ném xuống mặt đất lên, xoay người tiếp tục đi lấy cơm.
 
“M* nó, thằng nhóc thối tha này!”
 
“Được rồi, chờ đi, sớm muộn gì cũng có người có thể xử lý được nó!”
 
Phong Lăng làm như không nghe thấy gì cả, đổi một khay thức ăn khác, cũng không quay đầu lại mà đi thẳng tới một cái bàn sạch sẽ cách đó không xa rồi ngồi xuống.
 
Trong một loạt tiếng huyên náo, người bị cái bát đập vỡ đầu hừ lạnh một tiếng: “Để tao xem nó còn có thể phách lối được bao lâu nữa. Nghe nói hôm nay Lệ lão đại của căn cứ XI tới, chỉ cần sau này chúng ta trở thành người của căn cứ XI thì không cần Lệ lão đại ra mặt, chỉ một người anh em bất kỳ nào đó của căn cứ XI cũng đã có thể giết chết nó rồi!”
 
Phong Lăng nghe vậy, tiện tay tách một đôi đũa dùng một lần chất lượng bình thường ra, con ngươi chuyển qua nhìn về phía đó: “Tao có bị giết chết hay không đều là chuyện của sau này, nhưng nếu mày còn nói thêm một câu nào nữa thôi thì tao không ngại tiễn mày về Tây Thiên luôn bây giờ đâu.”
 
Thằng nhóc máu chảy đầy đầu: “…”
 
M* nó, thằng nhãi Phong Lăng này mới đến cô nhi viện hơn một năm, cho tới nay cũng chưa từng tiếp xúc với người khác, cho nên hôm nay là lần đầu tiên mọi người biết được năng lực thật sự của nó, không ngờ nó lại lợi hại đến như vậy!
 
***
 
Ban đêm.
 
Nơi này là cô nhi viện lớn nhất Los Angeles, số lượng trẻ được nhận nuôi cũng rất nhiều. Người của căn cứ XI đến cô nhi viện vào buổi trưa, mà những đứa trẻ trong danh sách lại không hề ít, bọn họ cần phải ở lại đây một đêm, ngày mai tiếp tục sàng lọc.
 
Ban đêm, Phong Lăng đúng giờ chìm vào giấc ngủ, vì dẫu sao không ngủ cũng không có chuyện gì khác để làm. Nhưng nhóc lại chợt nghe thấy tiếng bước chân giống như có người đang đi lại ngoài cửa sổ, tiếng động loạt xoạt loạt xoạt, vừa nghe cũng biết đối phương đang lén lút làm gì đó, khẳng định đó không phải là chuyện đàng hoàng.
 
Nhưng mà đây là một cô nhi viện, chẳng lẽ còn có thể có ăn trộm chui vào sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.