Chương 1102:
Thấy cô vẫn cứ trốn mãi, chị Trần cũng đã nói trong điện thoại rằng cô đã trốn trong tủ một tiếng đồng hồ, dù thế nào cũng không chịu ra, nên anh không thể để tình trạng như vậy tiếp tục nữa, quay đầu căn dặn: “Gọi điện thoại cho Bác sĩ Tần đến đây.”
Vừa dứt lời, anh vươn tay bế Hạ Mộc Ngôn đang cuộn một cục ra ngoài. Hơn nữa, trong lúc Hạ Mộc Ngôn sợ hãi giẫy giụa kêu la, anh càng ôm chặt cô vào lòng hơn, đồng thời xoay người đặt cô lên giường.
Hạ Mộc Ngôn hoảng hốt vội vã thoát khỏi ngực anh. Lục Cẩn Phàm vừa kéo tấm chăn mà chị Trần vừa nhặt lên quấn quanh cơ thể chỉ mặc một bộ đồ ngủ mỏng manh của cô, vừa ôm cô vào lòng, vỗ về lưng cô trấn an: “Đừng sợ, nơi này là Ngự Viên, không có nguy hiểm gì cả, mọi người đều ở bên cạnh em, không cần phải sợ, nhé?”
Không biết có phải vì mùi hương thanh mát trên người Lục Cẩn Phàm, hay giọng nói của anh, hoặc cũng có thể là câu nói có tác dụng trấn an của anh khiến Hạ Mộc Ngôn bỗng chốc có cảm giác quen thuộc, từ giãy giũa phản kháng ban đầu đến dần dần thả lỏng trong lòng anh. Lục Cẩn Phàm cúi đầu nhìn khuôn mặt nhỏ nhắn vẫn còn xanh xao, nhấc tay lên vuốt ve gương mặt cô, đau lòng nói: “Bất kể hiện giờ em đang sợ hãi điều gì, nơi này tuyệt đối sẽ không có ai làm hại em, tin tưởng anh, ngoan.”
Hạ Mộc Ngôn nằm gọn trong lòng anh thở
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-mot-nguoi-no-mot-doi/396088/chuong-1102.html