Chương trước
Chương sau

Chương 1014:
 
Hạ Mộc Ngôn rót ly nước, sau đó vừa uống nước ấm, vừa nói: “Chuyện cô ta xem mình như kẻ thù có thể còn dữ dội hơn cả những gì cậu thấy. Đúng là cô ta đã lên kế hoạch cho chuyện này rất lâu rồi, những bức ảnh chụp mình trong những buổi xã giao ở Luân Đôn đều là ảnh minh họa tin tức thương nghiệp của truyền thông chính phủ. Cô ta thu thập những bức ảnh từ đó rồi lại tìm những tấm có góc chụp mờ ám phóng lớn lên, sau đó trộn lẫn với những bức ảnh cô ta cố ý chụp, thế là thành công đánh lừa dư luận.”
 
“Vậy sao cậu không nói ra chuyện vóc dáng và sườn mặt của cậu và Hạ Mộng Nhiên giống nhau?”
 
Hạ Mộc Ngôn cười khẽ: “Nói ra thì có ích gì? Trong cái xã hội lấy giải trí đi đầu thì rất nhiều người sẽ chỉ tin vào những gì bọn họ muốn tin. Dù bây giờ mình giải thích rằng người trong ảnh không phải mình thì cũng chẳng ai tin. Dù mình nói cả đống lý lẽ cũng thế mà thôi, bọn họ sẽ chỉ tin những gì họ nhìn thấy, huống chi các tin tức bê bối trong giới nhà giàu có thể thỏa mãn tâm tình của rất nhiều người. Nếu như chỉ dựa vào vài câu nói đã có thể xóa bỏ tin đồn thì mình còn cần phải nhốt bản thân trong nhà hai ngày nay sao?”
 
Hạ Điềm yên lặng một lát lại nói tiếp: “Nhưng hiện giờ cơ hội giải thích của cậu tới rồi, hai tiêu đề tin nóng của Hạ Mộng Nhiên đã chiếm hết vị trí số một và số hai, mà tin tức về cậu đã lọt xuống hạng ba, như thế có thể chứng minh mục đích của cô ta không hề đơn giản.”
 
Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới cầm điện thoại lên. Sau khi đọc tin tức và hotsearch, cô lặng thinh trong phút chốc.
 
Hạ Điềm nhìn cô, hỏi: “Nếu Hạ Mộng Nhiên đã chuẩn bị xong xuôi kế hoạch tấn công cậu thì chắc chắn nó sẽ được tiến hành từ từ. Nhưng bỗng nhiên tin tức của cô ta lại nhảy lên đầu bảng, rốt cuộc là do cô ta quá gấp gáp nên đi sai bước, hay là ai đó cố ý đẩy cô ta lên?”
 
Còn có thể là ai nữa?
 
Ở một nơi lớn như Hải Thành, người có bản lĩnh thao túng truyền thông, hơn nữa trong thời gian ngắn bỗng nhiên đẩy tin tức Hạ Mộng Nhiên lên đầu bảng thì cũng chỉ có Lục Cẩn Phàm thôi.
 
Thật ra thì Hạ Điềm cũng đoán được, nhưng cô cố ý hỏi Hạ Mộc Ngôn.
 
“Mộc Ngôn, mình cảm thấy thật ra Lục Cẩn Phàm rất muốn giúp cậu, nhưng cậu cứ tắt điện thoại suốt, chẳng ai liên lạc được…” Hạ Điềm nhìn cô: “Chuyện này dù sao cũng dính líu đến hôn nhân giữa cậu và anh ấy. Trong số những lời mắng chửi có một phần lớn là đến từ những phụ nữ ghen tị với cậu. Cậu từng kết hôn với anh ấy là sự thật, hiện giờ nếu như anh ấy ra mặt giúp cậu thì chắc chắn sẽ giảm bớt không ít việc. Sau khi từ Anh trở về, tính cách cậu vẫn luôn quật cường. Mình biết ba năm trước cậu đã bị tổn thương sâu sắc, nhưng nếu cậu và Lục Cẩn Phàm còn muốn trở lại bên nhau thì hãy thu lại tính tình cứng rắn của cậu đi. Mình thấy thật ra anh ấy vẫn luôn hướng về cậu, mà cậu thì cũng chẳng vừa mắt một người đàn ông nào khác ngoại trừ anh ấy, đúng không?”
 
Hạ Mộc Ngôn không đáp, chỉ cầm ly cúi đầu nhìn hai tiêu đề đứng đầu trong bảng tin nóng trên điện thoại.
 
Hạ Điềm lại bước đến, chộp lấy điện thoại của Hạ Mộc Ngôn, không cho cô nhìn nữa. Cho đến khi ánh mắt không còn chỗ để đặt thì Hạ Mộc Ngôn mới dời mắt trở về trên người Hạ Điềm. Hạ Điềm nhướng mày nhìn cô: “Lát nữa mình yểm trợ cho cậu, cậu ăn mặc cải trang kỹ một chút. Hiện giờ xe của cậu dễ thu hút sự chú ý của người khác, cũng không thể gọi xe, vậy cậu lái xe của mình đi tìm Lục Cẩn Phàm đi.”
 
“Mình bảo muốn đi tìm anh ấy lúc nào? Với tình trạng hiện giờ, dù cho anh ấy ra mặt thì có tác dụng gì?” Vẻ mặt Hạ Mộc Ngôn rất lạnh nhạt.
 
Sau khi từ thành phố Cát trở về, Hạ Mộc Ngôn vẫn luôn bận rộn ở công ty. Mấy ngày nay cô vẫn chưa liên lạc với Lục Cẩn Phàm, lấy lý do bận rộn để giữ khoảng cách. Nhưng sau khi từ Bắc Kinh trở về, trong lòng Hạ Mộc Ngôn đã có sự chuyển biến, lại thêm chuyện ở thành phố Cát, hiện giờ cô không thể nói rõ, rốt cuộc trong lòng mình đang muốn gì.
 
“Mặc kệ sẽ có kết quả gì, mình vẫn tin tưởng Lục Cẩn Phàm.” Hạ Điềm kiên nhẫn khuyên cô: “Đến nước này rồi mà cậu còn không tìm anh ấy, lẽ nào cậu thật sự định sau này cứ lấy phương thức chuột chạy qua đường, người người đòi đánh để ra cửa sao? Huống chi hiện giờ không phải chỉ có danh tiếng của cậu, mà còn có Tập đoàn MN nữa. Công ty cậu đang nuôi hàng nghìn người, hai ngày nay giá cổ phiếu của công ty đã xuống lắm rồi. Nếu như còn xuống nữa, cậu có nghĩ tới hậu quả không?”
 
“Mình có nghĩ tới, nhưng không có nghĩa là không còn cách khác.”
 
Hạ Điềm tỏ vẻ đúng là nước đổ đầu vịt, trừng mắt với Hạ Mộc Ngôn: “Rõ ràng cậu biết, cho dù là phương pháp tốt cỡ nào, chỉ cần có Lục Cẩn Phàm giúp đỡ thì đều giảm bớt không ít việc. Nhưng cậu cứ nhất định muốn đi vòng qua điểm mấu chốt này.”
 
Hạ Mộc Ngôn không đáp.
 
“Cậu có cá tính là chuyện của cậu, nhưng hiện giờ không phải chỉ có một mình, cậu là Tổng Giám đốc Tập đoàn MN. Cậu là người quản lý, có trách nhiệm và phải nhanh chóng xử lý chuyện này, chứ không phải là cứ kéo dài mãi. Có đường tắt mà không đi, sao phải cứ vì tính tình ngang ngạnh mà đi đường vòng?” Hạ Điềm vừa nói vừa vươn tay kéo cánh tay Hạ Mộc Ngôn, lôi người về thẳng phòng ngủ.
 
“Làm gì đấy?”
 
“Cải trang cho cậu chứ gì! Chí ít cậu phải ăn mặc sao cho khi ra đường không bị người ta nhìn một cái là nhận ra ngay!” Dứt lời, Hạ Điềm mở tủ quần áo của Hạ Mộc Ngôn, ném cho cô một chiếc áo sweater vận động màu đen liền mũ và một chiếc quần jean, cuối cùng còn đi sang bên cạnh lục lọi, lấy một cái kính râm cực lớn đưa tới.
 
Hạ Mộc Ngôn: “Hiện giờ trời tối như vậy, cậu bảo mình mang kính râm hả? Ngại người khác không nhận ra mình lén lút đi ra ngoài à?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.