Chương trước
Chương sau

Chương 966:
 
Hạ Mộc Ngôn khẽ nhướng mày: “Anh cứ nói những thứ anh biết đi, không cần phải hỏi tôi. Nếu không phải đã xác minh được thông tin thì chắc chắn Dung tổng sẽ không tùy tiện mời tôi đến đây ăn cơm uống Lafite phải không?”
 
Dung Thành cười nhưng nụ cười không chạm được đến đáy mắt: “Nếu Hạ tổng không có ý định nói chuyện lâu dài với tôi, thì Dung Thành tôi sẽ nói thẳng. Theo tôi được biết, quan hệ của Hạ tổng và nhà họ Hạ cũng không rõ ràng. Dường như Hạ Hoằng Văn không có quan hệ máu mủ với cô. Cô làm dâu nhà họ Lục không được một năm thì đã ly hôn với Lục Cẩn Phàm. Ba năm sau khi ly hôn, cô vẫn luôn ở Luân Đôn, mấy tháng trước mới về nước. Tôi thấy Hạ Mộc Ngôn cô thật sự là người có tài trong giới thương gia. Chỉ cần cô được hỗ trợ, tương lai ngày càng xán lạn thì dù cô có phải là con gái nhà họ Hạ hay không, cũng không ai dám bàn luận về chuyện thân thế không thể bình thường hơn nữa của cô. Chỉ cần Tập đoàn MN không ngừng phát triển ở trong nước, chuyện cô tìm một người đàn ông thích hợp để lấy làm chồng cũng không quá khó khăn.”
 
“Còn về Lục Cẩn Phàm…” Anh ta khẽ chuyển giọng: “Mấy hôm nay em gái tôi cũng không nằng nặc đòi đi tìm anh ta nữa, nhưng tôi biết nó thật sự rất đau lòng. Cô và Tổng Giám đốc Lục nhiều năm không gặp, bây giờ quay về thì sợ rằng vì quan hệ cũ mà có sinh ra chút mập mờ. Hai người ly hôn xong thì mỗi người một ngả, có lẽ tình cảm cũng không hề sâu sắc. Đã như vậy thì chỉ cần cô buông tay Lục Cẩn Phàm, nhà họ Dung có thể đối với Tập đoàn MN…”
 
Dung Thành còn chưa dứt lời, thì ở trên cầu thang xoắn ốc cách đó không xa chợt có bóng người đi xuống: “Từ lúc nào mà Dung tổng lại dùng đến thủ đoạn dọa dẫm người khác như thế này? Đây không phải là công tử nhà họ Dung mà tôi biết.”
 
Nghe tiếng nói vừa vọng xuống thì lập tức Hạ Mộc Ngôn ngưng bặt…
 
Ông trời con Tiêu Lộ Dã đến Bắc Kinh từ lúc nào vậy? Vừa rồi anh ta ở trên tầng sao? Mấy người Dung Thành vừa nói đang ở trên lầu đó, chẳng lẽ có cả anh ta?
 
Nhưng thật ra thì cũng không quá lạ. Mấy gia tộc nổi tiếng ở trong nước không nhiều, những người thừa kế của nhà họ Lục ở Hải Thành, nhà họ Tiêu ở thành phố bên cạnh, và nhà họ Dung ở Bắc Kinh có quen biết nhau thì cũng không có gì ngạc nhiên.
 
Quen biết thì quen biết, nhưng quan hệ như thế nào thì không ai biết được.
 
Dung Thành nghe thấy giọng nói kia thì liếc mắt sang. Hạ Mộc Ngôn cũng quay sang nhìn thấy Tiêu Lộ Dã đang bước xuống cầu thang, nét mặt cười không nóng không lạnh.
 
Người đàn ông đi đến gần cao khoảng một mét tám, bộ âu phục vốn rất nghiêm chỉnh nhưng anh ta lại mặc rất tùy tiện, thoải mái để lộ xương cổ. Một tay anh ta đút vào túi quần, vẻ mặt thờ ơ khẽ liếc qua mặt Dung Thành.
 
Hạ Mộc Ngôn vốn chẳng coi Dung Thành ra gì, chỉ là vị công tử nhà họ Dung ở Bắc Kinh này vì em gái mình mà ra mặt mà thôi.
 
Thế nhưng cô không ngờ Tiêu Lộ Dã lại có mặt ở đây.
 
Cô nghiêng đầu nhìn người đàn ông đang bước đến gần.
 
Tiêu Lộ Dã thuận tay nhấc khay bánh bông lan của bàn nào đó mà bồi bàn đang bê ngang qua, đặt xuống trước mặt Hạ Mộc Ngôn: “Mấy món ở nhà hàng này thật sự rất ngon, nhưng sợ là không hợp với khẩu vị của em. Cứ ăn vài miếng bánh là được rồi.”
 
Bồi bàn thấy đây là công tử nhà họ Tiêu nên cũng không dám lên tiếng, chỉ quay người đi lấy một đĩa bánh bông lan khác mang đến.
 
Hạ Mộc Ngôn nhìn đĩa bánh trước mặt, giọng nói vừa lãnh đạm vừa sâu xa: “Không biết gần đây Bắc Kinh có cơn gió lành nào mà quy tụ được toàn nhân vật lớn, đến cả Tiêu tổng cũng bị thổi đến đây rồi.”
 
Tiêu Lộ Dã vẫn đứng bên cạnh bàn đút một tay vào túi quần, cười nói: “Đến cả nhân vật hàng đầu như Lục Cẩn Phàm cũng bị cuốn về Bắc Kinh rồi thì có thể thấy gần đây Bắc Kinh có rất nhiều điểm hay. Nơi này có thể kiếm được nhiều dự án lớn nên người ở mọi tầng lớp đổ dồn về đây cũng không có gì lạ. Sao hả, chỉ cho phép Lục Cẩn Phàm nhà em đến đây, còn anh thì không thể đến đây gặp bạn gặp bè sao?”
 
Hạ Mộc Ngôn mỉm cười ra vẻ nhiệt tình: “Cũng đến mức đấy.” Cô chỉ vào phía bên kia bàn ăn: “Nếu Tiêu tổng không chê việc ngồi đây thì để tôi gọi người mang thêm cho anh một cái ghế rồi ăn cùng nhau nhé?”
 
Lục Cẩn Phàm nhà em?
 
Dung Thành lặng lẽ ngồi một bên, tầm mắt rơi trên mặt Tiêu Lộ Dã. Từ trước tới nay anh ta chưa từng nghe nói nhà họ Tiêu và nhà họ Hạ có quan hệ qua lại. Hơn nữa nhà họ Tiêu và nhà họ Lục lại là láng giềng ở hai thành phố, giống như hai ông vua ở cùng một lãnh thổ, vốn dĩ là hai gia tộc lớn đang đối đầu. Thế nhưng vừa rồi Dung Thành nghe qua thì lại không có vẻ gì là như vậy.
 
“Không cần thêm ghế đâu.” Tiêu Lộ Dã nhướng cặp lông mày anh tuấn, nhìn chiếc ghế sofa Hạ Mộc Ngôn đang ngồi: “Chỗ ngồi của em chẳng phải rất rộng sao? Chẳng lẽ không nhường cho anh ngồi cùng được à?”
 
Hạ Mộc Ngôn còn chưa trả lời thì Tiêu Lộ Dã đã vô cùng phóng khoáng tự nhiên ngồi xuống một bên ghế sofa của cô, thậm chí còn không chừa chút khoảng trống nào mà ngồi sát vào cạnh cô, như thể quan hệ của họ gần gũi thân thuộc từ rất lâu rồi.
 
Thấy cảnh này, Dung Thành lại liếc nhìn Tiêu Lộ Dã, không hiểu rõ anh ta có ý gì.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.