Chương trước
Chương sau

Chương 963:
 
“Chẳng phải em đói bụng sao? Mới ăn được vài miếng thôi mà?”
 
“Không ăn nữa.”
 
“Đừng làm loạn nữa, ăn hết đi, hiếm khi thấy ngon miệng thì phải ăn nhiều một chút.”
 
Hạ Mộc Ngôn lùi về giữa giường, lấy chăn phủ lên đùi, cầm điện thoại lên định xem tiếp.
 
Lục Cẩn Phàm nhìn cô vài giây rồi đặt chiếc bát trên tay xuống. Động tác của anh không mạnh nhưng để lộ ra hơi thở lành lạnh nặng nề: “Hạ Mộc Ngôn.”
 
Anh nhìn cô, điềm tĩnh gọi tên cô: “Anh biết bây giờ em đang giận, đêm qua thật sự anh không kiềm chế được, nhưng nguyên nhân dẫn tới chuyện đêm qua thì có vẻ như không phải chỉ do một mình anh. Em uống say đến như vậy mà lại đi tắm mưa. Mỗi lời nói, mỗi cử chỉ của em đều làm anh mất đi suy nghĩ khách quan và lí trí. Bây giờ anh có thể nhường nhịn, chiều chuộng em, em muốn ăn thì anh đi nấu. Mì anh nấu rồi, có ngon hay không thì em vẫn phải ăn hết cho anh, không được làm khổ dạ dày của mình.”
 
Thấy cô vẫn ngồi im cắm cúi nhìn điện thoại, anh vươn tay ra nắm cằm cô, giọng nói hơi chậm lại: “Thật sự muốn anh dùng miệng mớm cho em ăn sao?”
 
Hạ Mộc Ngôn còn chưa lên tiếng thì anh đã cụp mắt nhìn cô: “Tính khí của em bây giờ thật không khác gì ngày trước, vừa bướng bỉnh vừa ngoan cố.”
 
Cô thoáng yên lặng một lát rồi mới nhìn anh: “Trước đây chẳng phải anh đã bảo em đừng tiếp tục khoác cái mặt nạ dịu dàng thấu hiểu đấy sao? Lúc trước em như thế nào thì bây giờ vẫn như thế ấy. Giang sơn dễ đổi, câu này không hề sai, tính tình của em thật sự chính là như thế. Tấm mặt nạ Hạ Mộc Ngôn vẫn luôn ăn nói làm việc dè dặt châm chước vì để níu giữ anh và cuộc hôn nhân kia đã không còn nữa rồi. Em chính là em. Dù sao giữa anh và em cũng không có gì phải che giấu. Anh đã từng nói vì không muốn ly hôn nên em mới giả vờ trước mặt anh. Bây giờ em sống một mình rất tốt, thì anh lại nói tính khí em không tốt. Lục Cẩn Phàm, anh cho rằng em là cục đất sét để mặc anh nhào nặn, anh muốn em tròn thì em sẽ tròn, anh muốn em vuông thì em sẽ vuông sao?”
 
Cô nói liền một tràng nhưng anh chỉ cười khẽ, lại bê bát mì lên: “Bây giờ đâu chỉ mình tâm trạng em không tốt, em còn dùng tất cả những lời anh từng nói để đâm lại anh. Nếu lúc đó anh cố ý tổn thương em thật, thì chắc bây giờ lúc nào em cũng có thể kề dao vào cổ anh đòi chém đòi gϊếŧ.”
 
Hạ Mộc Ngôn liếc mắt nhìn anh một cái.
 
Cũng không đến nỗi đòi chém đòi gϊếŧ.
 
Nhưng nếu không có câu chuyện về số mạng, nếu không phải anh thật sự tính toán vì cô, thì bây giờ nhất định cô sẽ giữ khoảng cách với anh, cả đời sẽ không bao giờ đi Bắc Kinh công tác cùng anh. Nếu không còn cách nào khác thì cô sẽ quay về Luân Đôn, cùng lắm thì cả đời này không gặp lại nhau nữa.
 
Suy đi tính lại, con người mưu mô sâu xa như Lục Cẩn Phàm mà lại kể toàn bộ mọi chuyện cho cô nghe, chắc có lẽ cũng để phòng trường hợp cô né tránh anh quá xa mà thôi.
 
Dù sao thì nếu cô tránh anh quá xa thì quả thật anh không tiện ra tay.
 
Anh lại một lần nữa gắp mì đến tận miệng nhưng Hạ Mộc Ngôn không ăn. Thật ra cô chưa no hẳn, nhưng lại không muốn cho anh được hả hê.
 
Lần này Lục Cẩn Phàm kiên quyết bế cô ra khỏi chăn, đặt cô ngồi lên đùi rồi đút cho cô: “Không ăn ngay thì mì sẽ lạnh. Nửa đêm nửa hôm em hành hạ anh, anh không tính, nhưng em định ôm bụng đói đến tận sáng mai sao?”
 
Cơ thể con gái vốn mềm mại, trong phòng nhiệt độ rất dễ chịu, cả người cô chỉ mặc mỗi chiếc váy ngủ mỏng manh mà ngồi lên người anh, chỉ cử động một chút là đã chạm đến chỗ đó của anh rồi…
 
Hạ Mộc Ngôn đang định vùng ra nhưng vừa nhúc nhích mấy cái đã cảm nhận được phản ứng của anh.
 
Bất chợt sắc mặt cô thoáng dao động, cô không dám tin vào phản ứng này. Đêm hôm qua anh cường bạo cưỡng ép cô từ giường đến phòng tắm lâu như vậy rồi mà bây giờ vừa chạm vào đã có phản ứng?
 
Nhìn thấy nét mặt khó tin của cô, Lục Cẩn Phàm vẫn tỉnh bơ đưa bát mì đến trước mặt, cho dù nửa người dưới của anh đã thay đổi lồ lộ nhưng gương mặt đẹp trai vẫn thong dong bình thản, chỉ có giọng nói là trầm khàn đi rõ rệt, cho thấy sự kiềm chế của anh. Anh nhìn cô chằm chằm: “Nếu em còn muốn giằng co thì cả đêm nay cả hai chúng ta cùng giằng co không cần ngủ nữa. Nếu em không định ăn bát mì này, thì anh cũng không ngại chờ anh ‘ăn no’ xong lại đi nấu bát mì khác.”
 
Cô muốn ăn mì, còn anh nói ăn… tất nhiên không phải là bát mì này rồi.
 
Mặt Hạ Mộc Ngôn lúc đỏ lúc trắng, tất nhiên không phải vì cô bị dọa, mà vì bị chọc tức. Cô chợt giơ tay lên giật lấy bát mì, vừa gắp mì vừa lạnh giọng nói: “Lục Cẩn Phàm, xem ra thời gian anh phải khổ hạnh cũng khó chịu lắm nhỉ. Chẳng phải từ trước đến giờ anh vẫn kiềm chế tốt lắm à? Sao bây giờ lại có vẻ như tinh trùng vọt lên não, trong đầu toàn chứa những chuyện này vậy? Lúc ở bên Mỹ, chẳng phải An Thư Ngôn còn chưa kết hôn à? Phụ nữ bên cạnh anh hẳn cũng không hề ít, nếu cấp thiết quá sao anh không tìm một người để giải quyết vấn đề sinh lý chứ?”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.