Chương trước
Chương sau

Chưong 948:
 
Từ đầu đến cuối, anh ngồi nghe cô nói nhưng vẫn không lên tiếng. Anh quẳng khăn lông lên đầu cô: “Ngẩng đầu lên lau cho khô đi, anh đi mua thuốc giải rượu.”
 
Hạ Mộc Ngôn không trả lời, chỉ giơ tay lên như muốn lấy khăn lông che kín cả đầu mình lại. Đến khi nghe thấy tiếng mở cửa thì cô mới kéo khăn xuống, máy móc lau tóc.
 
Đến khi lau khô tóc rồi, Hạ Mộc Ngôn đi ra khỏi phòng tắm. Cảm thấy hơi khát nước, cô tự rót cho mình cốc nước, thế nhưng cả người nhũn ra, tay cũng không cầm chắc được cái cốc. Một cốc nước không quá nóng chưa đưa được đến miệng cô đã bị rơi xuống đất. Cũng may là nước không nóng, Hạ Mộc Ngôn cũng đang đứng bên cạnh bàn, ngơ ngác nhìn chiếc cốc thủy tinh rơi xuống làm tràn nước ra thảm một lúc lâu mới lấy lại tinh thần. Cô ngước mắt lên, nhìn thấy bên ngoài cửa sổ, trời vẫn mưa to.
 
Cô đang ở trên tầng rất cao, là tầng mấy nhỉ? Hình như khách sạn này có hơn ba mươi tầng, đứng ở đây cũng có thể nhìn rõ một nửa thành phố Bắc Kinh đèn đuốc sáng choang dưới màn mưa xối xả.
 
Hạ Mộc Ngôn lại rót thêm cho mình cốc nước, cẩn thận nâng cốc lên định uống, nhưng tay cô vẫn mềm nhũn không giữ vững được. Cả hai tay cùng cầm cốc, thế mà nước còn chưa lên đến miệng thì đã đổ tràn lên cả người cô.
 
Cô bỏ cuộc, khó chịu đá văng hai cái cốc trên sàn nhà. Cô giơ tay sờ vào mảng ướt trên áo choàng, cảm thấy đầu nóng lên. Cô nghe thấy tiếng mưa rơi ngoài cửa sổ, rất muốn gió lạnh thổi vào để mình tỉnh táo lại một chút.
 
Vậy nên cô mở toang cửa sổ ra, mặc áo choàng tắm, bỏ dép ra bước đến ban công. Mặt sàn ban công cũng bị nước mưa tạt vào, đọng lại thành từng vũng lạnh lẽo, nhưng lại khiến cô cảm thấy thoải mái dễ chịu. Lúc mới đầu cô còn thò chân để thăm dò, cuối cùng thì quyết định bước hẳn ra ban công.
 
Thật mát.
 
Thật dễ chịu.
 
Mấy năm này vì trong người có thể hàn nên cô rất chú ý, không chạm vào bất kỳ món nào lạnh, cũng không uống thứ gì lạnh. Kể cả vào ngày nóng nhất giữa mùa Hè thì cô cũng không dám uống lấy một ngụm nước đá.
 
Bây giờ đột nhiên được đứng trên sàn gạch đọng đầy nước lạnh, lại có những giọt mưa lạnh rơi xuống đầu, tự nhiên làm dịu hơi nóng trên người, cô thấy thật dễ chịu.
 
Hạ Mộc Ngôn tê dại đứng ở ban công đón mưa đón gió. Cô nhắm mắt lại, để mặc cho cơ thể mới vừa tắm gội xong lại được gột rửa một lần nữa, để mặc mái tóc chạm vai rơi rối bời. Hơi thở của cô trong cơn mưa ướt lạnh như băng.
 
Tiếng chuông điện thoại reo lên từ chiếc túi xách trong phòng, Hạ Mộc Ngôn gần như không nghe thấy cũng không để ý đến. Cô chỉ mở to cặp mắt nhìn cơn mưa xối xả, khóe miệng nở nụ cười.
 
Trời mưa quá to nên khi Lục Cẩn Phàm quay về mà cô cũng không nghe thấy tiếng anh mở cửa phòng.
 
Đến khi cô nghe thấy tiếng thì anh đã đẩy rầm cánh cửa sổ sàn nửa khép sau lưng cô ra.
 
Hạ Mộc Ngôn bị tiếng động làm giật mình mà rụt vai lại. Cô ngoái đầu, ánh mắt mơ hồ vì mưa tạt vào nhìn gương mặt lạnh lùng cau có của anh.
 
“Em đang làm gì vậy?” Giọng nói của anh còn lạnh hơn cả cơn mưa thu này, khiến Hạ Mộc Ngôn đang được tắm mưa dễ chịu bỗng chốc run rẩy trong lòng.
 
Cô thoáng mụ mị nhìn anh, cặp môi bị mưa tạt vào nên trắng bệch run rẩy: “Ngắm mưa thôi…”
 
Dáng vẻ của Hạ Mộc Ngôn bây giờ, nói là hoàn toàn tỉnh táo cũng đúng, mà nói là uống quá chén thì cũng đúng. Mái tóc cô ướt sũng, áo choàng tắm bị ướt lại càng thêm lạnh như băng, nặng trĩu trên người. Chiếc khăn bông vừa dùng để lau tóc vẫn còn khoác trên vai cô, hứng trọn nước mưa. Cả khuôn mặt cô cũng đẫm nước.
 
hưng dáng vẻ này không có gì chứng tỏ tâm trạng cô đang chán nản, mà giống như cô vừa cởi bỏ mặt nạ lãnh đạm ngạo mạn của ba năm qua ra, tháo bỏ cái gọi là vỏ bọc không yêu không thương xuống. Thay vào đó, cô đứng đây chân thật, ngỡ ngàng mà gần gũi.
 
Hạ Mộc Ngôn khẽ nghiêng đầu, khóe mắt nhìn thấy món đồ trong tay anh vừa mua từ hiệu thuốc về. Ai có thể ngờ đường đường là Lục Cẩn Phàm mà cũng có lúc chạy ra ngoài mua thuốc vào ban đêm khi trời đang mưa. Rõ ràng anh cũng bị ướt sũng, nhưng hình như cô mới là người có vẻ tương đối chật vật kia.
 
Cô không nhịn được mà bật cười.
 
Tiếng cười của cô lại càng khiến cho sắc mặt của anh khó coi hơn nữa.
 
Cổ tay cô chợt bị người ta nắm chặt lấy. Hạ Mộc Ngôn chưa kịp thốt ra tiếng nào thì đã bị anh kéo thẳng từ ban công vào trong nhà. Ngay sau đó cánh cửa sổ sàn bị đóng sầm lại, mạnh đến nỗi rèm cửa sổ bị gió thổi tung lên rồi mới từ từ phấp phới buông xuống.
 
“Mời vừa tắm gội xong em lại chạy ra ngoài hóng mưa. Mưa Thu ở Bắc Kinh lạnh đến thấu xương mà em không cảm nhận được sao? Em cứ tự hành hạ cơ thể mình như thế, anh đoán chiều mai em sẽ không được phép lên máy bay vì sốt cao cho xem.” Anh túm chặt cổ tay cô, khiến Hạ Mộc Ngôn loạng choạng suýt chút nữa thì nhào vào ngực anh. Cô gắng gượng đứng vững, nhưng vì chân mềm nhũn, đầu choáng váng mà lảo đảo một cái. Tay anh lập tức chộp đến túm ngang hông cô, giữ cho cô không bị ngã nhào xuống đất.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.