Chương trước
Chương sau

Chương 809:
 
Hạ Mộc Ngôn liên tục vừa cười vừa nói chuyện với cậu ta, thỉnh thoảng còn chu đáo đưa giấy ăn cho cậu ta. Tất cả hành động của cô đều không thoát khỏi tầm mắt của Lục Cẩn Phàm.
 
Hạ Mộc Ngôn tranh thủ nhìn bát mì trước mặt Lục Cẩn Phàm. Bát mì để hơn mười phút đồng hồ đã dính bết với nhau rồi. Cô lại nhìn anh, ý hỏi sao anh vẫn chưa ăn.
 
Lục Cẩn Phàm mím môi cười lạnh một tiếng.
 
Nghiêm Cách ăn được một nửa bát mì thứ hai thì gọi phục vụ mang ra một chai nước suối, uống một ngụm rồi đặt xuống, quay sang chăm chú nhìn Hạ Mộc Ngôn, nói: “Chị Ngôn, sau này tôi sẽ đi theo chị đúng không? Đây là lần đầu tiên chị thuê vệ sĩ sao? Trước kia chị đã từng có vệ sĩ chưa? Công việc của tôi chỉ là chịu trách nhiệm bảo đảm an toàn cho chị thôi đúng không?”
 
Hạ Mộc Ngôn nhớ đến Phong Lăng thì ánh mắt không khỏi vui vẻ dịu dàng: “Trước kia tôi có một nữ vệ sĩ, nhưng bây giờ cô ấy đang ở nước ngoài, sẽ không đến đây trong một thời gian ngắn.”
 
“Nữ vệ sĩ à? Tài nghệ như thế nào?”
 
“Cô ấy từng đạt giải vô địch cận chiến nữ ở Mỹ, còn là một tay súng được huấn luyện ở một căn cứ đặc biệt. Cậu đoán xem, năng lực của cô ấy như thế nào?” Hạ Mộc Ngôn cười hỏi ngược lại.
 
Nghiêm Cách hiểu ra: “Tôi hiểu rồi. Chị Ngôn yên tâm, năng lực của tôi cũng không tồi, nhất định có thể đảm bảo an toàn cho chị!”
 
Hạ Mộc Ngôn nhìn dáng vẻ nghiêm túc trịnh trọng của cậu ta, rồi lại liếc thấy chiếc đũa trên tay cậu ta vẫn còn đang gắp mấy sợi mì thì liền bật cười: “Sao tên cậu lại là Nghiêm Cách chứ? Phải gọi cậu là nghiêm túc mới đúng. Cậu mau ăn mì đi, ngày mai bàn đến chuyện công việc sau.”
 
Thấy Hạ Mộc Ngôn cũng không phải là bà chủ tính tình cao ngạo lạnh lùng khó gần, Nghiêm Cách vui vẻ tiếp tục ăn một miếng mì to, không dài dòng nữa.
 
Lúc này Thẩm Mục từ bên ngoài bước vào, đến sau lưng Lục Cẩn Phàm hạ giọng nói gì đó, hình như là có việc phải đi. Lục Cẩn Phàm liếc nhìn Hạ Mộc Ngôn và Nghiêm Cách vẫn đang ăn mì, nheo mắt lại, không nói một câu, chỉ ném tiền lên mặt bàn rồi hờ hững đứng dậy bỏ đi.
 
Anh vừa rời khỏi thì tầm mắt Hạ Mộc Ngôn rơi ngay vào tờ tiền mặt trên bàn. Trước kia Lục Cẩn Phàm rất ít khi mang theo tiền mặt, đưa cô đi mua đồ ăn cũng đều chỉ quẹt thẻ, không ngờ bây giờ anh lại có thói quen mang theo tiền mặt bên người.
 
Thói quen?
 
Thói quen là một thứ rất đáng sợ. Cô mới từ bỏ được khoảng một hai năm nay, nên cũng không định để mình bị dính vào nữa.
 
Sau khi cánh cửa quán mì mở ra, Hạ Mộc Ngôn cầm cốc lên uống một ngụm nước, trầm mặc không nói gì thêm.
 
Nghiêm Cách ăn xong, ngước mặt lên thì nhìn thấy tờ một trăm đồng trên bàn liền kinh ngạc: “Người qua đường này cũng sang vậy sao, đây là anh ấy mời chúng ta hả? Bây giờ ông chủ hoang phí quá nhỉ? Chỉ ngồi ghép bàn thôi mà cũng có thể chủ động mời nhau ăn?”
 
Hạ Mộc Ngôn: “…”
 
“Nhưng mà tại sao anh ta không ăn mì vậy? Này? Phục vụ bàn đưa mì lên mà không kiểm tra trước sao? Làm sao mà trong bát của anh ta lại không có miếng thịt nào thế?”
 
Hạ Mộc Ngôn: “…”
 
Buổi chiều một tuần sau, Hạ Mộc Ngôn đang chuẩn bị từ công ty đi ra ngoài để bàn về các dự án phát triển không gian mới ở trong nước thì chợt nhận được một cuộc điện thoại.
 
Là điện thoại từ nhà họ Lục.
 
Nhờ vậy cô mới được biết, mấy hôm trước ông cụ Lục bị huyết áp cao, dẫn tới tim đập nhanh nên đột ngột ngất xỉu trong nhà phải đưa vào viện cấp cứu, hơn một ngày sau mới thoát khỏi nguy hiểm. Sau khi nằm viện mấy ngày, hôm qua ông cụ mới được xuất viện về nhà.
 
Nhưng ông cụ Lục nằm ở nhà tĩnh dưỡng mà ngày nào cũng ầm ĩ nói muốn gặp Hạ Mộc Ngôn.
 
Bác quản gia Âu lo lắng tâm trạng của ông cụ không tốt mà ảnh hưởng đến sức khỏe, không còn cách nào khác, đành phải gọi điện cho Hạ Mộc Ngôn, hi vọng hai ngày tới cô có thể tranh thủ đến nhà họ Lục thăm ông cụ một lúc.
 
Vừa nghe nói ông nội bị ngất phải nằm viện, Hạ Mộc Ngôn đang ngồi trên sofa lập tức đứng bật dậy. Sau lại nghe nói mấy ngày vừa rồi ông nội vẫn ở nhà nghỉ ngơi, tạm thời không thể tự đi lại, ngày nào cũng ầm ĩ nói muốn gặp mình, thì cô không chần chừ, lập tức hủy hết kế hoạch làm việc buổi chiều rồi gọi Nghiêm Cách đến hiệu thuốc gần đó mua giúp cô mấy loại thuốc hạ huyết áp quý nổi tiếng và ít thuốc bổ. Sau đó cô lái xe đến thẳng nhà họ Lục.
 
Ba năm trước, Hạ Mộc Ngôn tránh né không gặp ông cụ Lục, người duy nhất cô cảm thấy áy náy chính là ông.
 
Lời nói lúc đó của ông nội vẫn còn văng vẳng bên tai cô.
 
Ông vẫn để dành vị trí cháu dâu nhà họ Lục cho cô.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.