Chương 242:
Ngoài miệng Hạ Mộc Ngôn nói như vậy nhưng tay vẫn ôm cứng lấy anh, dương dương tự đắc không chịu buông ra.
“Ừ, cho dù là bã đậu, thì đóa hoa tươi là anh cũng chỉ cắm lên mình em thôi.”
“…”
Thấy Hạ Mộc Ngôn bị nghẹn trợn tròn mắt, Lục Cẩn Phàm chợt cong ngón tay gõ lên đầu cô một cái: “Em đang nghĩ gì vậy? Đầu óc không trong sáng.”
“…”
Rõ ràng anh mới là người đen tối!
“Cũng không còn sớm nữa, chúng ta ở đây càng lâu thì không khí càng ngột ngạt, ra ngoài trước đi.” Lục Cẩn Phàm vừa nói vừa xoay người.
Đúng lúc này, từ phía xa truyền đến tiếng Lục Thiệu Tắc và ông cụ Lục nói chuyện với nhau, kèm theo đó là tiếng bước chân đi về phía này.
“Cẩn Phàm đâu rồi? Sau khi con và nó nói chuyện vài câu ở suối nước nóng bốn màu thì nó mất dạng, đến giờ còn chưa trở về.” Giọng nói lạnh băng của Lục Thiệu Tắc vang lên.
Ông cụ Lục nói chắc như đinh đóng cột: “Lúc Cẩn Phàm còn nhỏ đã không thích đến đây ngâm suối nước nóng lắm, chắc nó ra ngoài rồi.”
“Cũng có thể nó vào trong đó tìm Hạ Mộc Ngôn thì sao? Người nhà họ An còn ở đây, vậy mà Hạ Mộc Ngôn dám quấn lấy Cẩn Phàm, đúng là chẳng xem ai ra gì!”
Lục Thiệu Tắc vừa nói vừa bước về phía này, giọng nói lộ rõ ý bất mãn.
Hạ Mộc Ngôn nghe thấy thì vô thức đẩy Lục Cẩn Phàm ra sau khe đá ở góc hang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-mot-nguoi-no-mot-doi/395228/chuong-242.html