Chương trước
Chương sau

Chương 174:
 
Ngay lúc cô định giãy giụa theo bản năng thì tiếng chuông điện thoại của anh chợt vang lên.
 
Tiếng chuông êm tai vang lên liên tục. Không cần đoán cô cũng biết nhất định là bữa tiệc bên kia còn chưa kết thúc. Cho dù là điện thoại của An Thư Ngôn hay của Lục Thiệu Tắc gọi đến thì tóm lại cũng không liên quan gì đến cô.
 
“Điện thoại của anh reo kìa.” Hạ Mộc Ngôn nhắc nhở.
 
Lục Cẩn Phàm dường như không nghe thấy, vẫn nhìn chằm chằm cô.
 
Bị anh nhìn mà Hạ Mộc Ngôn sợ run người. Thấy điện thoại di động của anh vang lên mấy tiếng rồi dừng lại, chưa được mấy giây sau lại tiếp tục ồn ào vang lên, cô dứt khoát đưa tay lên sờ sờ áo khoác ngoài của anh, lấy điện thoại ra xem. Trên màn hình hiển thị một chuỗi chữ số không lưu tên trong danh bạ.
 
Nhưng Hạ Mộc Ngôn vẫn nhận ra được đó là số điện thoại của An Thư Ngôn. Đêm hôm đó cô chỉ nhìn thấy một lần, nhưng bằng bản năng của phụ nữ, cô đã ghi nhớ chuỗi chữ số này.
 
Cô cười như không cười nhìn anh, đưa điện thoại di động đến trước mặt anh: “Là thư ký An của anh.”
 
Lục Cẩn Phàm lại lạnh lùng gạt chiếc điện thoại cô đang giơ ra trước mặt. Hơn nữa, trong lúc Hạ Mộc Ngôn liếc sang thì anh giật điện thoại từ trong tay cô, ném thẳng ra sau lưng không chút nể nang.
 
“Bịch” một tiếng, điện thoại di động rơi mạnh xuống sàn nhà phản quang màu vàng kim. Tiếng chuông đang reo không ngừng cũng đột nhiên ngưng bặt.
 
Lục Cẩn Phàm chính là kiểu người không cần phải bày ra vẻ mặt giận dữ, chỉ cần anh lạnh lùng thờ ơ một cái là đã có thể khiến cho người ta sinh ra cảm giác e ngại.
 
Tuy Hạ Mộc Ngôn không đến nỗi sợ hãi, nhưng trong khoảnh khắc điện thoại di động rơi xuống đất, đầu óc cô trở nên rỗng tuếch.
 
“Thư ký An của anh?” Anh cười lạnh: “Ai cho cô ta tư cách đó?”
 
Hạ Mộc Ngôn lấy lại tinh thần, đảo mắt lướt qua bờ vai anh nhìn về phía chiếc điện thoại đã vỡ nằm trên mặt sàn.
 
Tuy đây không phải là cái trước kia mua cùng cô, nhưng cũng vẫn khiến cô không nén được nhìn thêm vài lần nữa.
 
“Anh nhắc lại lần nữa.” Ánh mắt anh rơi xuống mặt cô, từng câu từng chữ rành mạch lọt vào tai cô: “Bây giờ em không đủ tỉnh táo. Chúng ta cũng không cần thiết phải cãi vã. Chờ ngày mai em tỉnh lại rồi nói tiếp. Nghe chưa, hử?”
 
Ánh mắt anh rét lạnh, rõ ràng có bất mãn trong lòng. Nhưng suy cho cùng anh vẫn vì ánh mắt của Hạ Mộc Ngôn mà hạ giọng để không làm cho cô sợ.
 
***
 
Trước đó Hạ Mộc Ngôn đã dính không ít mùi rượu từ quán bar. Mùi không dễ chịu cho lắm, nên cô đi tắm rửa sạch sẽ.
 
Vì tạm thời không muốn đối mặt với Lục Cẩn Phàm nên cô tắm lâu thật lâu rồi mới đi ra ngoài.
 
Cô thắt khăn tắm trùm người rất chặt, bên ngoài khăn tắm còn khoác thêm áo choàng tắm. Khi đã đảm bảo cả người mình từ đầu đến chân đều thật kín kẽ thì cô mới đi ra khỏi phòng tắm.
 
Quét một lượt cả phòng cô cũng không nhìn thấy bóng dáng Lục Cẩn Phàm đâu.
 
Anh quay về buổi tiệc bên kia rồi sao?
 
Hạ Mộc Ngôn chậm rãi kéo vạt áo choàng đằng trước khép lại một chút, đi đến trước cửa sổ. Cửa sổ vừa mở ra, chiếc áo choàng tắm dày như vậy cũng miễn cưỡng chống đỡ được gió đêm rét lạnh ngoài cửa sổ.
 
Lúc này đã khuya lắm rồi, hành lang khách sạn cũng yên tĩnh không có ai đi lại. Đêm khuya ngoài cửa sổ vắng người, chỉ thỉnh thoảng có đèn xe đi ngang qua, ánh đèn chợt lóe lên rồi biến mắt. Ở độ cao tầng mười tám, dường như cô có thể thấy được ánh đèn của nửa thành phố Hải Thành.
 
Cuối cùng cảm giác say cũng vơi đi vài phần.
 
Hơn nữa cô cũng xác định rõ ràng, bây giờ, cô càng lúc càng muốn nhiều hơn so với trước kia.
 
Nếu như là hơn một tháng trước, lúc mới tỉnh dậy trong phòng tân hôn, cô sẽ không để ý đến lời nói của những người đó ngày hôm nay, bao gồm cả sự tồn tại của An Thư Ngôn.
 
Chẳng qua cô chỉ muốn thân phận bà Lục này, chẳng qua cô chỉ muốn giữ được tất cả những gì mình từng mất đi, không muốn giẫm lên vết xe đổ nữa.
 
Chẳng qua cô chỉ muốn, một lần nữa, sống tốt trên cuộc đời này.
 
Nhưng mới vừa rồi, cô thật sự rất để ý, để ý đến mức bản thân cô cũng thấy sợ hãi.
 
Tối nay cô đã quá đa sầu đa cảm.
 
Lúc đi ra, thậm chí cô còn không hề nghĩ ngợi mà lên thẳng xe của Thịnh Dịch Hàn.
 
Nếu là bình thường, có cầm dao kề cổ thì cô cũng nhất định không đi lên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.