Chương 110:
“Sao lại ngã trong phòng ngủ thế này?”
Ngã?
Rõ ràng là cô run chân đứng không vững cơ mà!
Hạ Mộc Ngôn ném quần áo đang cầm trong tay vào người anh: “Tại bị anh hút cạn sức lực đấy! Anh còn tiếp tục thế nữa thì em sẽ không thể ra khỏi nhà được đâu!”
Lục Cẩn Phàm trông thấy gò má cô ửng đỏ, sắc mặt lại ẩn chứa oán giận thì cười khẽ: “Kiệt sức hả, vậy còn sức ăn sáng không?”
Hạ Mộc Ngôn ngoảnh mặt đi không nhìn anh. Rõ ràng vừa nãy anh đã thấy cô ngã thế nào, vậy mà còn trêu cô. Sự xấu xa mà người đàn ông này giấu giếm trong lòng thật sự làm cô tức chết mỗi khi phát hiện ra.
Lục dù quay đầu đi chỗ khác, nhưng tay cô vẫn giành lại quần áo của mình từ tay anh, cứ thế Lục chiếc váy dài rộng ở nhà vào người.
Lục Cẩn Phàm loáng thoáng thấy cô phồng má thì bật cười.
Sau đó, Hạ Mộc Ngôn bỗng bị anh bế ngang lên, mặt cô chuyển sang vẻ phòng bị: “Anh làm gì vậy?”
“Chẳng phải em kiệt sức sao? Anh bế em đi ăn cơm.” Anh lời ít mà ý nhiều, dứt lời đã bế cô ra khỏi phòng ngủ.
Ánh nắng rải đầy trên bàn ăn.
Lục Cẩn Phàm cứ thế ôm cô ngồi xuống, đặt cô ngồi lên đùi mình, lấy ly sữa bò đưa tới miệng cô. Lúc này Hạ Mộc Ngôn mới phục hồi lại tinh thần, dáng vẻ được thương mà sợ muốn rời khỏi vòng tay anh.
Cứu mạng, Lục Cẩn Phàm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-mot-nguoi-no-mot-doi/395096/chuong-110.html