*Hé lu, lại là mị đây, mn nhớ tặng sao và bình luận để mình có động lực hơn nhé. Mãi iu <3
- -------------------------------------------
Chương 2
Edit: Tũm
Sau khi lên xe, Lục Sùng gọi điện cho trợ lý: "Tiểu Lâm, bình thường... nếu tặng quà cho nam sinh tuổi đôi mươi, cậu sẽ tặng gì?"
Tiểu Lâm bình tĩnh trả lời: "Chủ tịch, có phải là anh tặng cho người thân và bạn bè không?"
"Ừ."
"Những người khác nhau có những sở thích khác nhau và không thể có câu trả lời chắc chắn cho câu hỏi này. Anh có biết weibo không? Tôi khuyên anh nên xem weibo của họ xem chia sẻ bài nhận thưởng cái gì, hoặc là anh cũng có thể xem vòng bạn bè của người này gần đây có nói thích cái gì hay không."
Weibo... Lục Sùng mơ hồ nhớ ra mình đã đăng ký, vì vậy anh mở ứng dụng, nhập số điện thoại của Kỳ Diệp vào và tìm thấy weibo của Kỳ Diệp. Weibo của Kỳ Diệp có tên là "Một Gốc Cây", qua nhiên trong trang cá nhân của cậu có rất nhiều bài chia sẻ nhận thưởng.
"@Một Gốc Cây: Địa chỉ đã viết xong//@Game Emperor: Theo dõi page, chia sẻ và gửi địa chỉ..."
"@Một Gốc Cây: Không, không, không thể nào sẽ thật sự có người ngay cả một lần trúng thưởng cũng không có nha//@Kẻ Có Tiền: Theo dõi và chia sẻ, sẽ rút thăm một người hâm mộ may mắn để tặng PS4..."
"@Một Gốc Cây: Lưu lại, lần sau nhất định sẽ mua!//@Độc Quân: Top 30 sách bán chạy nhất phải xem trong mùa xuân này..."
Trong khi đọc, Lục Sùng mở bản ghi nhớ công việc của mình trong máy tính xách tay, ghi lại tất cả phần quà bốc thăm trúng thưởng mà Kỳ Diệp chia sẻ, rồi gửi cho Tiểu Lâm, kèm theo ghi chú: "Hãy mua những thứ trong danh sách này và gửi về biệt thự Thanh Thủy."
Khi anh định thoát khỏi weibo thì vô tình lướt qua nội dung khác của Kỳ Diệp.
"@Một Gốc Cây: #Tiểu phẫu đánh dấu cả đời được bảo hiểm y tế chi trả# Nói thật, tiểu phẫu đánh dấu không thể sử dụng thuốc gây tê, thực sự rất đau! Tôi khuyên các bạn nên thận trọng khi lựa chọn nó! Đây không phải là phương án lựa chọn cuối cùng, đừng thử! Tôi đã làm tiểu phẫu này rồi, nó để lại bóng ma tâm lý cho tôi! Đề nghị y học nhanh cải tiến kỹ thuật càng sớm càng tốt, để mở ra một tiểu phẫu đánh dấu cả đời không gây đau đớn."
Tiểu phẫu đánh dấu cả đời... rất đau sao? Lục Sùng cau may, không có ai nói với anh những điều này, hoặc nói là anh không quan tấm lắm đến những vấn đề về omega. Kỳ Diệp cũng không phàn nàn gì với anh, vì vậy anh đã mở phần bình luận ra.
"@Dòng Suối Nhỏ Trong Gió: Những gì bạn nói có đúng không? Tôi và chồng hướng tới tình yêu Plato*, nhưng việc omega không được đánh dấu sau khi kết hôn thực sự rất phiền phức, nên tôi định lựa chọn tiểu phẫu này, nhưng thấy những lời này của bạn làm tôi thấy hơi sợ."
* Tình yêu Plato: một kiểu tình yêu không có tình dục. Thuật ngữ này được đặt theo tên của nhà triết học Hy Lạp Plato, mặc dù nhà triết học này chưa bao giờ tự mình sử dụng thuật ngữ này.
"@Một Gốc Cây trả lời @Dòng Suối Nhỏ Trong Gió: Là thật, đau đến mức bạn muốn ngất ngay tại chỗ luôn á, mà sau khi tiểu phẫu xong sẽ bước vào thời kỳ động dục, bạn sẽ lại phải tiêm thuốc ức chế, thật đấy, nếu không chuẩn bị tâm lý thật tốt thì không nên làm tiểu phẫu."
"@Dòng Suối Nhỏ Trong Gió trả lời @Một Gốc Cây: A cái này... Xem ra tôi phỉa nghĩ kỹ lại, cảm ơn bạn. Nhưng bạn nguyện ý làm tiểu phẫu, chắc hẳn là bạn rất yêu alpha của mình."
"@Một Gốc Cây trả lời @Dòng Suối Nhỏ Trong Gió: Ừm, anh ấy đối xử với tôi rất tốt."
Mình đối xử với cậu ấy rất tốt ư?
Chờ đã, cậu ấy nói "ừm", cho nên cậu ấy rất yêu mình?
Lục Sùng nghĩ mãi không thông: rõ ràng hai người mới gặp nhau vài lần mà? Chẳng lẽ là do anh không hiểu tâm tư của người trẻ tuổi sao?
Trên thực tế là hai người trên bài đăng đã quên những bình luận ngẫu nhiên vào thời điểm đó và Kỳ Diệp chẳng qua chỉ là quá lười để giải thích mối quan hệ của mình.
Tuy nhiên, sau khi Kỳ Diệp mở mấy thùng hàng chuyển phát nhanh ở nhà, từ trong lòng cậu vẫn nghĩ: Lục Sùng không nói, nhưng anh ấy vẫn đối xử với mình rất tốt nha.
Cậu có hơi tò mò về việc làm sao Lục Sùng biết rằng cậu muốn những thứ này nha, hầy, không hổ là chủ tịch, chắc là phân tích thị trường mua sắm của người trẻ tuổi chăng.
Kỳ Diệp cảm động đến mức rơi nước mắt, dì Thanh nhìn thấy liền giật mình: "Cậu Kỳ, xảy ra chuyện gì vậy?"
Kỳ Diệp khịt khịt mũi: "À, không có chuyện gì đâu ạ, là bệnh cũ, tuyến lệ của cháu khá phát triển, dì sẽ quen ngay thôi, không cần phải ngạc nhiên đâu ạ."
Dì Thanh giúp cậu thu dọn thùng hàng chuyển phát nhanh, nói: "Cậu Kỳ đừng quá buồn. Mặc dù cậu Lục không thường xuyên về nhà nhưng cậu Lục sẽ vẫn rất nhớ cậu."
Kỳ Diệp lại sụt sịt, hầy, quả nhiên là như vậy.
Nhưng sau kỳ động dục, Kỳ Diệp cảm thấy mình còn nhớ anh nhiều hơn trước.
Bình thường, cậu có thể giải quyết kỳ động dục bằng mấy ống thuốc ức chế. Thế nhưng sau khi đánh dấu trọn đời cậu cảm thấy thuốc ức chế không hoạt động. Dưới tác dụng của thuốc, kỳ động dục của cậu thực sự bị ức chế, nhưng trong phòng làm việc cậu vẫn không ngừng đổ mồ hôi lạnh và không ngừng nghĩ về Lục Sùng.
Rõ ràng là chỉ mới gặp nhau vài lần, chỉ trong một buổi sáng ngắn ngủi, cậu đã nhớ đi nhớ lại bộ dáng của Lục Sùng mỗi lần hai người gặp nhau, cậu vẫn nhớ mùi pheromone của Lục Sùng. Lúc này, cậu chỉ muốn ở nhà chờ đợi giống như những omega động dục bình thường khác. Chờ Lục Sùng tan tầm rồi về nhà ôm lấy cậu không buông.
Thế nhưng cậu đã quên mất rằng Lục Sùng không phải là một alpha bình thường, anh không về nhà sau khi tan làm. Vì vậy, khi Kỳ Diệp về đến nhà, dì Thanh đã nấu cơm và rời đi. Chỉ còn lại một mình cậu trong căn nhà trống trải, mệt mỏi nằm ở trên sô pha tiêm thuốc ức chế, không nhịn được mà òa lên khóc, trong căn nhà trống trải, cậu chỉ có thể nghe thấy tiếng khóc của chính mình.
Cậu điên cuồng nghĩ về Lục Sùng, nghĩ xem có nên mang hết rượu trong hầm rượu ra để ngâm mình trong bồn tắm hay không. Đây là lần đầu tiên trong một tháng qua, cậu đến một chỗ không phải là phòng ngủ của mình ở nhà họ Lục. Cậu lang thang trong hầm rượu, ngửi từng chai rượu giống như một chú cún con, sau khi cậu ngửi thấy nơi có mùi giống mùi pheromone của Lục Sùng nhất, cậu ôm thùng rượu ra khỏi hầm, lấy từng chai rượu ra, đặt xung quanh mình và mở toàn bộ chai rượu bằng một cái dụng cụ mở nắp chai.
Nhất thời trong phòng khách tràn ngập mùi thơm của rượu rum. Lúc này nếu có ai bước vào nhất định sẽ bị mùi này sốc thẳng vào mũi mà khó thở. Kỳ Diệp không nhận ra điều đó, trong đầu cậu chỉ có một từ là thoải mái, cậu cầm một chai rượu lâu năm nhất rồi ực ực uống rượu trong chai, rượu trào ra từ khóe miệng hòa với nước mắt khiến cho cả khuôn măt đều ướt đẫm. Kỳ Diệp cũng không quan tâm đến sự nhếch nhác của bản thân, mặc cho mình đắm chìm trong đó. Sau khi uống hết một chai, Kỳ Diệp cảm thấy chưa đã nghiền, lá gan cũng lớn hơn, nên cậu lảo đảo đi về phía phòng của Lục Sùng.
Vừa mở cửa phòng, Kỳ Diệp dự định ở lại đây không đi. Lục Sùng gần đây đã mua một ít quần áo mới nên những chiếc áo khoác mà anh thường mặc đã thay ra để ở nhà. Tề Diệp lấy ra một chiếc áo khoác, vùi vào trong đó hít sâu một hơi cảm thấy mình như sống lại. Cậu nhớ rằng đây là chiếc áo mà Lục Sùng đã mặc khi gặp cậu lần đầu tiên. Từ đó về sau, khi nhìn thấy Lục Sùng, anh ấy hầu như luôn mang vẻ mặt lạnh lùng. Cậu lấy từng bộ quần áo đang treo trong tủ ra, dùng quần áo quây thành một cái ổ nhỏ xinh xinh trên nền nhà. Sau đó, cậu cười hì hì lao vào ổ nhỏ vừa xây xong giống như một bé mèo con nằm trong chiếc chăn mềm mại, cậu không ngừng dụi đầu, cọ cọ vào cổ áo, cắn ống tay áo rồi mãn nguyện ngủ thiếp đi. Trong giấc mơ, cậu vẫn còn lầm bầm mắng chửi Lục Sùng: "Lại không về nhà, lại không về nhà, cả ngày trưng cái mặt thối ra cho ai nhìn không biết, đồ đểu, đồ đểu, đồ đểu, đồ đểu, đồ đểu cáng..."
- ----------------------------
* Chương này thương bé ghê, huhu:< Nhưng chuyện này không ngược nhe hay tin mị.
** Không ngược, không ngược, không ngược. Điều quan trong phải nói 3 lần:>