*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Edit: Dú
Lý Văn Diệu đẩy cả hai xuống dưới khách sạn xong thì không thèm đếm xỉa đến nữa.
Giản Tùy Anh sóng vai đi qua sảnh chính với Lý Ngọc, ra khỏi cửa chính, dọc đường đi hai người không nói một lời. Mãi đến lúc đi qua tường che ở bãi đỗ xe khách sạn, Giản Tùy Anh mới đột ngột xoay người sang, tóm cổ áo Lý Ngọc rồi đẩy bộp vào tường.
Dưới ánh đèn lờ mờ tối, hai người bốn mắt chạm nhau, sự trầm lặng trong mắt Lý Ngọc làm Giản Tùy Anh không đoán ra nổi trong lòng cậu đang suy nghĩ điều gì.
Hắn đè lên ngực Lý Ngọc, mắt khóa chặt mắt Lý Ngọc, vói tay vào túi quần Lý Ngọc, móc khẩu súng lục dắt túi đó ra.
Khi nãy hắn hãy còn ôm tí may rủi trong lòng, mong sao Lý Ngọc chỉ lấy súng giả ra để dọa người khác thôi, nhưng khi hắn cảm nhận được độ nặng trình trịch và xúc cảm chỉ thuộc về kim loại kia, với kinh nghiệm từng chạm súng có hạn của mình, hắn biết thứ trong tay là thật.
Giản Tùy Anh thấy bốn bề đều vắng vẻ, xách khẩu súng ra trước mắt cậu, cắn răng hỏi: "Cậu giải thích coi, sao cậu có thứ này? Trong khoảng thời gian này cậu đã đi làm cái gì?"
Lý Ngọc cầm tay hắn, chậm rãi trượt xuống lòng bàn tay, cuối cùng không chút giấu vết mà giành lại khẩu súng, nói: "Anh Giản, súng không có đạn." Nói xong còn tùy ý dắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-mot-ke-ngoc/809092/chuong-114.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.