*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Dú
Sắc mặt Lý Huyền càng khó coi hơn, anh ta gầm nhẹ: "Em bị thần kinh à? Em nhìn mà không ra ý cậu ta là gì ư? Nếu bám riết không tha có tác dụng thì nhiều người trên thế giới còn tự sát làm gì? Em có thể tự chừa chút mặt mũi cho mình không? Cho nhà họ Lý chúng ta nữa? Làm gay là chuyện gì đó vinh dự lắm à?"
Lý Ngọc nhếch môi, mặt tái mét đến phát sợ.
Đời này cậu chưa từng chịu nỗi nhục nhã nào như vậy, dẫu là từ Giản Tùy Anh hay là từ anh trai mình. Trong cuộc đời hai mươi mốt năm trời của mình, cậu sống rất kín kẽ và chỉn chu, khiến người ta không lôi ra được bất cứ tật xấu nào. Nhưng giờ đây nhất định là do đầu óc cậu có bệnh rồi, nếu không tại sao cậu lại có thể ăn nói khép nép đến vậy chỉ để van xin một người đàn ông hồi tâm chuyển ý, tranh giành người tình với một kẻ cậu khinh thường như thể oán phụ vậy.
Thế nhưng cậu vẫn không muốn bước ra khỏi cánh cửa này, cậu vẫn không thể chắp tay dâng Giản Tùy Anh cho kẻ khác được. So với nỗi nhục nhã, so với sự bẽ mặt, cảm giác sợ hãi từ nay về sau trở thành người dưng nước lã với Giản Tùy Anh đã chiến thắng hết thảy.
Giản Tùy Anh đã không còn muốn quay đầu lại, nếu cậu cứ buông
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-mot-ke-ngoc/809078/chuong-100.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.