*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Tác giả: Thủy Thiên Thừa
Edit: Dú
"Anh à." Bạch Tân Vũ sờ mái tóc ngắn ngủn, cười ha ha không ngừng, "Kiểu tóc này trông ngu lắm đúng không, còn không giữ ấm được, nhưng bộ đội toàn thế cả thôi, em vừa nhập ngũ mém tí nữa đã bị cạo sạch bách rồi."
Giản Tùy Anh chầm chậm chống người dậy, nhìn cậu ta với vẻ ngạc nhiên.
Bạch Tân Vũ trước mắt hắn thật sự có thể nói là thoát thai hoán cốt, bừng sáng hẳn.
Người ngợm trông vạm vỡ hơn một cỡ so với trước đây, lưng và eo khá thẳng, toàn toàn không còn dáng vẻ cà lơ phất phơ như trước, giữa đôi lông mày cũng đọng một sự khí khái sẵn có.
Vốn dĩ Bạch Tân Vũ đã đẹp trai rồi, chẳng qua bình thường không hay chỉn chu, chỉ biết ăn chơi đàng điếm, người có tí tài cán nhìn cậu ta là biết tỏng cậu ta là cái thứ bùn nhão không trét nổi tường, hiện giờ trừ việc đen hơn thì ngũ quan cậu ta không thay đổi gì, lúc bật cười vẫn là vẻ vô tâm vô phế đó, song khí chất đã như hai người khác nhau rồi.
Nếu nói Bạch Tân Vũ của trước đây là một gốc cổ thụ mọc lệch được chăng hay chớ, thì nay đúng là một một tiểu bạch dương oai hùng hiên ngang. Giản Tùy Anh thực sự không tưởng tượng nổi thằng em họ này sẽ có ngày trở thành người như thế.
Bạch Tân Vũ thấy anh cậu mãi không ừ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-mot-ke-ngoc/809070/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.