Năm mới nên xe cộ ở trên đường cực kỳ ít, Giản Tuỳ Anh chỉ cần nửa giờ đã phi về nhà mình, sau đó lại chờ mất nửa giờ nữa mới nghe được tiếng chìa khoá tra vào cửa.
Trong nửa năm này một tuần Lý Ngọc ít nhất sẽ đến một lần, nên hắn đánh thêm một cái chìa khoá cho cậu.
Trong phòng đã mở hệ thống sưởi cực kỳ ấm, trên người Lý Ngọc là áo lông màu đen, đem theo cả người lạnh lẽo đi vào.
Giản Tuỳ Anh đi đến, cau mày sờ sờ lỗ tai đỏ bừng của cậu, rất lạnh: “Sao cậu không đi xe tới, lạnh cóng đến thế này rồi?”
Lý Ngọc cởi khoá áo lông ra, nhưng lại không cởi áo ra hẳn: “Nếu tôi đi xe tới thì sẽ rất ồn, tôi sợ đánh thức Lý quản gia.”
Giản Tuỳ Anh vừa xoa xoa lỗ tai cậu vừa nói: “Cậu có thể gọi điện một cú là anh đi đón cậu thôi mà.”
“Không cần….” Lý Ngọc chậm rãi kéo tay hắn ra, ánh mắt đen nhánh nhìn hắn nói: “Tôi muốn nói chút chuyện với anh, nói xong tôi phải đi.”
Trong lòng Giản Tuỳ Anh đột nhiên có một dự cảm không tốt, hắn buông tay, nhìn Lý Ngọc: “Cậu nói đi.”
Lý Ngọc chậm rãi nói: “Quan hệ của hai chúng ta, anh cũng biết là không thể nói ra. Tôi thấy anh đã bằng này tuổi, không đến mức vô vị, nhưng hôm nay anh là có ý gì, anh tôi ở đấy, Tuỳ Lâm cũng vậy, hai người họ không ngu ngốc, anh không sợ bọn họ nhìn ra cái gì hả?”
Giản Tuỳ Anh cười mỉa nói: “Đệch, anh tất nhiên biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/yeu-mot-ke-ngoc/809014/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.